Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 461: Tôi muốn làm sư mẫu của Thiên Kiều mà thôi

Chương 461: Tôi muốn làm sư mẫu của Thiên Kiều mà thôi
Trương Dĩnh còn chưa bắt đầu trần thuật, Dương Hạo đã biết tiền căn hậu quả!
Thật ra không cần hỏi, Dương Hạo cũng tin tưởng Ngụy Phát Tài, nếu nói tên Lưu Tử Phong kia quấy rối tình dục ở nơi làm việc thì hắn còn tin, nhưng nói lão Ngụy làm việc này thì có đánh chết hắn cũng không tin.
Nhưng tin tưởng thì tin tưởng, nhưng hắn cũng không biết chân tướng trong đó, bây giờ thì tốt, đã biết mọi chuyện rồi.
Chỉ là Chu Văn Tường là ai?
Hình như là tên muốn quăng nồi cho lão Ngụy lúc nãy!
“Tiểu Trương, cô nói đi!”
Tuy trong lòng đã hiểu rõ, nhưng vẫn phải đi theo quá trình, cha hack là không thể giải thích cho người khác.
Trương Dĩnh: Nếu ăn ngay nói thật, vậy sẽ mất việc!
Trương Dĩnh: Mình vẫn phải nghe Chu Văn Tường một lần, dù sao ông chủ mới cũng không thể nhìn thấu ý nghĩ của mình, cứ không thừa nhận là được!
Trương Dĩnh hạ quyết tâm, tiếp đó liền đọc thuộc lòng một lần như đã nói với Lưu Lộ.
“Tiểu Trương, cô đừng nói linh tinh!”
“Tất cả đều là chuyện không có thật!”
Không chờ Trương Dĩnh nói xong, Ngụy Phát Tài đã thở hổn hển và cắt đứt đối phương.
Trương Dĩnh cũng không dám nhìn vào mắt Ngụy Phát Tài, chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi nói đều là sự thật!”
“Nói linh tinh!!” Ngụy Phát Tài tức giận vỗ mạnh lên tay vịn ghế.
“Lão Ngụy, bình tĩnh.”
Dương Hạo khoát tay với Ngụy Phát Tài, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Trương Dĩnh: “Cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu như cô nói thật, lúc cô rời đi, khách sạn sẽ viết cho cô một phong thư đề cử, để cô không lưu lại vết bẩn trên lý lịch!”
“Bằng không, tự gánh hậu quả.”
“Dù sao Chu Văn Tường cũng nằm trong danh sách giảm biên chế rồi, cô tự xem đó mà làm!”
A??
Nghe thấy câu cuối cùng của Dương Hạo, Trương Dĩnh vô thức kêu lên.
Chu Văn Tường nằm trong danh sách giảm biên chế, chứng tỏ chuyện đã bại lộ?
Hay là đối phương đã bán đứng mình rồi?
Lúc đi lên đây Chu Văn Tường còn bảo mình kiên trì, chẳng lẽ muốn đẩy tất cả trách nhiệm lên người mình??
Trong lúc nhất thời, đầu óc Trương Dĩnh rất hỗn loạn.
“Chu Văn Tường đã nói hết rồi!”
Lưu Lộ rất ăn ý mà phối hợp với Dương Hạo, lúc trước nàng đã nghi ngờ quan hệ của Chu Văn Tường và Trương Dĩnh rồi.
Theo phản ứng của Trương Dĩnh và thái độ của Chu Văn Tường với Ngụy Phát Tài lúc ở dưới đại sảnh, tên này rất có thể là người đứng sau màn.
“Không phải ý của tôi! Đều là ý của Chu Văn Tường!”
Quả nhiên, một đòn trí mạng này của Lưu Lộ đã có hiệu quả, liên minh yếu ớt lập tức tan vỡ.
Trương Dĩnh khóc nức nở nói: “Tôi chỉ muốn Chu Văn Tường giúp anh tôi tìm một công việc, kết quả Chu Văn Tường nói có thể để anh tôi thay thế vị trí của anh Ngụy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải để anh Ngụy rời đi trước!”
“Tiếp đó Chu Văn Tường nghĩ kế, nói có thể vu oan cho anh Ngụy tội quấy rối tình dục, còn nói Lưu tổng nhất định sẽ không khoan nhượng loại chuyện này, rồi mới có những chuyện tiếp theo.”
“Anh Ngụy đúng là bị oan!”
“Anh Ngụy, thật xin lỗi, tôi không cầu anh tha thứ, nhưng tôi biết sai rồi!”
Trương Dĩnh vừa nói vừa lau nước mắt, nàng chung quy cũng chỉ là một cô gái mới vào xã hội không lâu, nói dối cũng thấy chột dạ.
Lúc này nói ra sự thật, cũng coi như là một loại giải thoát đối với nàng.
Thấy Trương Dĩnh thừa nhận chuyện này, Ngụy Phát Tài lại thở phào một cái, tuy có Dương Hạo nên hắn không thể mất việc được, nhưng nếu không làm sáng tỏ chuyện này, hắn sẽ phải gánh cái tiếng xấu quấy rối tình dục.
Đám người kia sẽ mặc kệ chuyện này có thật hay không, đối với bọn họ mà hắn, đây là đề tài để bàn tán mỗi khi rảnh rỗi.
“Đưa cô ấy ra ngoài đi!”
Dương Hạo khoát tay áo, có phụ nữ khóc lóc sướt mướt trước mặt mình, chuyện này vẫn rất bực mình.
Thư ký đưa Trương Dĩnh ra ngoài, nàng vừa khóc nức nở vừa đi thang máy xuống lầu.
Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Chu Văn Tường đang lo lắng chờ đợi ở đó.
“Sao rồi?” Chu Văn Tường tiến lên một bước, mở miệng hỏi.
“Không phải anh nói rồi sao, còn hỏi tôi!” Trương Dĩnh trợn trắng mắt.
“A? Mẹ nó!!!!”
Chu Văn Tường cũng là cáo già, tự nhiên hiểu ý trong lời nói của Trương Dĩnh, biết là nàng bị gạt rồi.
Quả nhiên là đồng đội ngu như heo!
Chu Văn Tường lo lắng nhất là Trương Dĩnh không chịu nổi áp lực, kết quả gã vẫn đoán trúng!
“Cô bị họ lừa rồi! Thật cmn não tàn, vậy mà cũng tin!”
Chu Văn Tường hùng hùng hổ hổ, nhưng cũng đã vô nghĩa rồi, nếu Trương Dĩnh đã khai, như vậy kẻ đứng sau như gã cũng nổi lên mặt nước.
Gã không để ý đến Trương Dĩnh nữa, mà vội vàng đi vào thang máy, đi đến văn phòng tổng tài.
Tuy Trương Dĩnh đã khai gã ra, nhưng Chu Văn Tường đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, một khi xuất hiện tình huống này thì gã cũng muốn ngụy biện một phen.
Biết Chu Văn Tường chủ động tìm đến cửa, Dương Hạo liền để gã đi vào.
Dương Hạo còn rất tò mò Chu Văn Tường này sẽ ngụy biện ra sao.
“Ông chủ, chuyện mưu hại quản lý Ngụy, tôi cũng là người bị lừa, Trương Dĩnh dùng sắc dụ tôi, tôi không chịu được khảo nghiệm, về sau cô ta nói muốn quyến rũ quản lý Ngụy, bảo tôi hỗ trợ, thật ra tôi không làm gì cả!”
“Ngài không tin thì hỏi Lưu tổng, lúc báo cáo tôi cũng không hề thiên vị ai. . .”
Chu Văn Tường đã nghĩ lý do thoái thác từ trước, bởi vì khi hành động gã cũng để lại đường lui cho mình.
Không làm chim đầu đàn, mà chỉ báo cáo tình hình, trước mặt Lưu Lộ cũng không đứng ra thiên vị Trương Dĩnh.
Thật ra kế hoạch của gã cũng rất chu đáo chặt chẽ, nếu không phải Dương Hạo bỗng nhiên tiếp nhận khách sạn, cộng thêm Dương Hạo lại là một tên bật hack, Chu Văn Tường vẫn có thể toàn thân trở ra.
Dù sao gã đã làm việc ở đây từ khi khách sạn khai trương, cũng góp nhặt được một ít quan hệ, lúc trước gã đã tính toán, kết quả xấu nhất chính là bị liên lụy, nhưng cũng không ảnh hưởng gì quá lớn đến gã.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa!
Ông chủ mới dĩ nhiên lại là anh em tốt của Ngụy Phát Tài, gã không thể làm gì khác hơn là đẩy hết trách nhiệm lên người Trương Dĩnh.
“BIết rồi!”
“Ra ngoài đi!”
Sau khi Chu Văn Tường vào văn phòng, Dương Hạo đã mở lắng nghe tiếng lòng, cho nên hắn biết tên này không có câu nói là thật, miệng lưỡi dẻo quẹo, cố gắng rũ bỏ trách nhiệm.
Nghe hết lời nói dối của Chu Văn Tường, Dương Hạo cũng lười để ý đến kẻ này, không nhịn được mà khoát tay.
Chu Văn Tường còn không hết hi vọng: “Ông chủ, tôi chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. . .”
“Được rồi, ra ngoài đi!”
“Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng!”
Trương Trường Giang hung hăng trợn mắt nhìn Chu Văn Tường, hắn vẫn hiểu đối phương, biết đối phương đang diễn trò, ngay cả hắn cũng nhìn không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận