Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 258: Tôi chủ động hạ giá, cậu còn không vui?

Chương 258: Tôi chủ động hạ giá, cậu còn không vui?
Sửng sốt chốc lát, anh Triệu mới lên tiếng xác nhận: “Chú em, cậu nói mua cả ba căn??”
“Ừm, cả ba căn.” Dương Hạo gật đầu.
“Nếu là vậy, một giá 30 triệu!”
Anh Triệu này cũng sảng khoái, không cần Dương Hạo mặc cả, đã chủ động hạ giá rồi.
Anh Triệu cho rằng mình chủ động hạ giá thì Dương Hạo sẽ vui vẻ, kết quả sắc mặt của chú em này lập tức xụ xuống.
không phải đâu, tôi chủ động hạ giá rồi, cậu còn không vui?
Hay là cảm thấy 30 triệu quá đắt?
Người anh em, đây là giá tốt rồi, tiền trang trí ba căn biệt thự này cũng đã chục triệu rồi.
Anh Triệu oán thầm.
Mà Dương Hạo thì cũng đang oán thầm: Đại ca, anh có thể thận trọng hơn chút không, tôi còn chưa nói gì, anh đã chủ động hạ giá rồi.
Chẳng lẽ tôi lại tăng giá lên?
Làm vậy tôi trông có vẻ quá ngu xuẩn!!
“Chú em, giá tiền này đã rất tốt rồi.” Anh Triệu cau mày nói.
“Anh Triệu, tôi chen vào một câu, người có thể mua một lần 3 căn như anh Dương đây tuyệt đối cực kỳ hiếm thấy, cho nên…”
Vương Tú Tú tự nhiên muốn giúp Dương Hạo.
Mà Dương Hạo nghe vậy thì vội vàng giơ tay cắt ngang: “Tú Tú, cô viết hợp đồng đi!”
“Theo anh Triệu nói, 3 căn 30 triệu!”
“Hả??”
Vương Tú Tú mờ mịt nhìn Dương Hạo, thầm nghĩ: Đại ca, tôi đang giúp anh mặc cả mà!
Nhưng rất nhanh nàng đã nghĩ đến lần mua nhà giúp vị Lý tiểu thư kia, nàng vốn muốn mặc cả, nhưng anh Dương lại đáp ứng luôn.
Kẻ có tiền cảm thấy mặc cả thì sẽ mất thể diện ư?
Thật sự là khó hiểu, tiết kiếm 1, 2 triệu có gì không tốt chứ!
Tuy đang oán thầm, nhưng Vương Tú Tú vẫn cười tủm tỉm đáp: “vâng, tôi lập tức viết hợp đồng.”
“Chú em, loại người có ánh mắt và tầm nhìn xa như chú, chắc chắn sẽ phát đại tài! Chúng ta add wechat đi, sau này thường liên hệ…”
Anh Triệu không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, giá cả cũng nằm trong phạm vi chờ mong của mình, cho nên rất có hảo cảm với chú em rộng rãi này.
Hai người add wechat, lúc này Vương Tú Tú lại gần hỏi: “Anh Dương, vẫn là trả hết đúng không?”
“Ừm.” Dương Hạo gật đầu.
Nhưng anh Triệu lại bắt được từ mấu chốt trong lời nói của Vương Tú Tú: Vẫn!
Nói cách khác, chú em này không phải lần đầu tiên mua nhà trả hết trong một lần, chứng tỏ thực lực kinh tế rất mạnh.
“Nhà viết tên vị chị dâu này ư?” Vương Tú Tú lại hạ giọng hỏi.
“Ừm.” Dương Hạo lại gật đầu lần nữa.
Mà anh Triệu thì lại bắt được từ mấu chốt lần nữa: Vị chị dâu này!
Chứng tỏ còn có chị dâu khác!
Khá lắm!
Anh Triệu thầm cảm khái.
Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, chính hắn thỉnh thoảng cũng sẽ nuôi tiểu tam ở bên ngoài.
Có tiền, tất nhiên phải tốt với mình rồi.
“Manh Manh, mang theo thẻ căn cước chứ? Qua ký hợp đồng đi.”
Chờ Vương Tú Tú viết xong, Dương Hạo liền vẫy vẫy tay với Quan Manh Manh đang thưởng thức tranh trong phòng khách.
“Hả? Em ký hợp đồng á?”
Trong lòng Quan Manh Manh cũng có suy đoán mơ hồ, rất có thể là Dương đại ca mua nhà cho nàng.
Dù sao nơi này rất gần bệnh viện số 2, nhưng bây giờ Dương Hạo lại để nàng ký hợp đồng, nói cách khác nhà này đứng tên nàng.
Điều này hoàn toàn khác với việc mua nhà cho nàng ở.
Huống hồ đây còn là ba căn biệt thự!
Giá trị 30 triệu đấy!!
“Đương nhiên là em ký rồi, bởi vì nhà đứng tên em mà.” Dương Hạo cười nhún vai.
Trong lòng thì lại nghĩ: Manh Bảo không ký hợp đồng, cha hack sẽ không ban thưởng.
“Điều này…”
Quan Manh Manh hơi há miệng nhỏ, vừa khiếp sợ vừa mờ mịt.
Bất động sản trị giá 30 triệu!
Cứ cho nàng như vậy?
Chúng ta còn chưa kết hôn mà!
Anh Triệu ở bên cũng khiếp sợ không thôi.
Nghĩ thầm: Bây giờ nuôi tình nhân cũng cạnh tranh mạnh như vậy ư?
Trước kia hắn nuôi tình nhân bên ngoài, mỗi tháng chỉ cho hai ba mươi ngàn tiêu vặt, thỉnh thoảng lại tặng chút quà, nhiều nhất là mua cho chiếc xe.
Loại trực tiếp mua nhà này, còn là một lần ba căn, hắn thật sự chưa từng nghe thấy.
Chỉ có thể nói chú em này đúng là không thiếu tiền!
“Manh Manh, em xin nghỉ đi, chiều nay đi đại sảnh bất động sản làm thủ tục sang tên luôn.” Dương Hạo lại nói.
“Đúng đúng đúng, tốt nhất là hoàn thành trong hôm nay. Bây giờ tôi sẽ gọi cho em trai và cha tôi qua, bảo họ mang giấy tờ đến, chúng ta đi làm thủ tục sang tên luôn.” Anh Triệu luôn miệng nói.
Anh Triệu tự nhiên hi vọng chốt đơn nhanh nhanh, tránh lại có biến cố gì.
“Dương đại ca, hay là vẫn viết tên anh đi.” Quan Manh Manh vẫn cảm thấy món quà này quá quý giá.
“Chúng ta còn phải phân chia rõ ràng như vậy sao?” Dương Hạo cười hỏi vặn lại.
Mà nghe những lời này, Quan Manh Manh thấy rất ấm áp, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy được rồi.”
Song phương ký kết thỏa thuận mua bán trước, tiếp đó Quan Manh Manh lại gọi điện cho lãnh đạo để xin nghỉ, chủ nhiệm phòng Quan Manh Manh là bạn học của Quan VI Dân, khi Quan Manh Manh tiến vào bệnh viện số 2, chính là nhờ quan hệ của đối phương, cho nên loại chuyện nhỏ như xin nghỉ nửa ngày thì quá đơn giản.
Đinh!
Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Tâm nguyện sống riêng của Quan Manh Manh.
Ban thưởng: Gói quà thần bí có giá trị tương đương bất động sản.
Có mở gói quà thần bí không?
Sau khi làm xong thủ tục sang tên ở đại sảnh bất động sản, âm thanh của cha hack cũng vang lên theo.
Dương Hạo lập tức chọn chó.
Đinh!
Chúc mừng kí chủ nhận được đồng hồ Richard Mille RM56-02 Tourbillon Sapphire x1.
Chú: Phần thưởng sẽ được chuyển qua bưu điện.
Hả?
Hết rồi?
Dương Hạo ngẩn người, đã nói gói quà thần bí giá trị tương đương bất động sản cơ mà?
Chỉ một chiếc đồng hồ?
Dương Hạo còn tưởng rằng sẽ ban thưởng sản nghiệp nào đó.
Hắn thật sự không hiểu đồng hồ lắm, vội vàng lên mạng tìm hiểu giá cả chiếc đồng hồ này.
Dòng đầu tiên là Vương công tử và một vị minh tinh nào đó cũng đeo chiếc đồng hồ này, toàn cầu chỉ có 10 chiếc.
Bởi vì số lượng quá ít, cho nên giá cả của thị trường cấp hai thuộc về loại có tiền cũng không mua được, lần giao dịch gần nhất là 28 triệu.
Trước mắt dự đoán giá cả khoảng 30 triệu, nhưng mấy mặt hàng này giá cả lưu động rất tương đối cao, cộng trừ 5 triệu cũng là bình thường.
Đồng hồ giá trị 30 triệu!
Cái này đúng là giá trị tương đương thật.
Dương Hạo lại lên mạng tìm ảnh của chiếc đồng hồ này, chỉ có thể nói là bình thường.
Hắn thực sự không nghĩ ra, vì sao lại có giá 30 triệu.
Được rồi, dùng tư duy của người nghèo là không hiểu nổi, cái đồ chơi này được thiết kế ra để phục vụ một nhóm nhỏ trên thế giới.
Vẫn là câu nói kia: Nghèo chơi xe, giàu chơi đồng hồ, không có tiền thì chỉ có chơi giã gạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận