Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 138: Lái xe sờ chân, trừ sáu điểm!

Chương 138: Lái xe sờ chân, trừ sáu điểm!
“Thật sao? Vậy anh về cùng em!” Dương Hạo cười nói.
“A? Anh đi về cùng em??”
Tôn Tâm Di kinh hãi, lúc trước mẹ gọi điện cho nàng, còn hỏi nàng óc bạn trai không, nói là có bạn trai thì dẫn về.
Khi đó Tôn Tâm Di do dự một lúc lâu, cuối cùng nói là ‘không có’.
Nàng không muốn vì phát sinh quan hệ mà khóa chặt đối phương.
Huống hồ nàng cũng biết sự tồn tại của Mạnh Ngọc Ngọc, nàng vẫn chưa tìm được vị trí tốt trong mối quan hệ phức tạp này.
Mà bây giờ, Dương Hạo lại chủ động đưa nàng về nhà, nàng tự nhiên rất vui vẻ, trong lòng còn thấy hơi ngọt ngào.
“Thế nào? Sợ anh làm mất mặt em?” Dương Hạo cười trêu.
“Tất nhiên là không, chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ.” Tôn Tâm Di nói thật lòng.
“Bất ngờ sao? Vậy thì không đi nữa…” Dương Hạo nhún vai.
“A??” Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tâm Di lập tức bị thất vọng lấp kín.
“Đùa em thôi.” Dương Hạo lại bóp bóp khuôn mặt trắng nõn của DI Bảo.
Thấy đối phương giống như nói đùa thật, Tôn Tâm Di mới thở phào một cái.
“Nhưng trước khi đi về Kinh Môn với em, em phải đi đến phòng tập với anh đã.”
Nhiệm vụ điểm danh sắp kết thúc, sản nghiệm cũng sắp đến tay.
Thế là Dương Hạo đến phòng tập trước, sau đó mới lái xe về Kinh Môn.
Sau khi ra khỏi thành phố, Dương Hạo trực tiếp lái xe lên đường cao tốc.
Giang Thành cách Kinh Môn hơn 200km, khoảng 2 tiếng là đến nơi.
“Tâm Di, em có bằng lái không?” Dương Hạo vừa lái xe vừa hỏi.
“Có.”
Tôn Tâm Di gật đầu, thời đại này lái xe đã không phải một tay nghề, mà là một kỹ năng thiết yếu.
“Có thích xe nào không?”
Dương Hạo cũng không lòng vòng, mà trực tiếp hỏi luôn.
Di Bảo còn có 500 triệu chưa tiêu phí kìa!
Nhất định phải tiêu nha!
Huống hồ, trước mắt trong ba người trong hậu cung.
Hắn sủng ái nhất chính là vị ma pháp sư hệ thủy này.
Người hơi khờ, nhưng tính chơi cực mạnh.
Nhà, xe… nhất định phải mua!
Tính theo tiêu chuẩn như cưới vợ cả!
“Dương đại ca, em không hiểu xe. Hơn nữa, em cũng không cần xe lắm.”
Tôn Tâm Di biết vị ‘bạn trai’ này của mình rất hào phóng, nhưng nàng thật sự không có chấp niệm gì với xe, cũng không quá hiểu xe.
Thấy nàng nói vậy, Dương Hạo cũng không tiếp tục đề tài này, hắn một tay vịn vô lăng, tay còn lại không tự chủ được mà đặt lên đùi của Tôn Tâm Di.
Hôm nay nàng mặc một chiếc quần jean bó sát người, cực lộ lộ hình chân, nhưng quần quá dày, ảnh hưởng đến xúc cảm, nhưng chân Di Bảo rất đẹp, chơi vẫn rất vui.
Mà Tôn Tâm Di có thể chất cực kỳ mẫn cảm, khuôn mặt đã đỏ ửng, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một tin tức từng đọc: Xxxx, lái xe sờ đùi tay lái phụ, trừ 6 điểm, phạt 200 đồng.
Hình ảnh có được photoshop hay không thì không biết, nhưng nếu là thật, vậy chủ xe này chỉ sợ đã lạnh, vợ chồng đàng hoàng, ai cmn lái xe còn sờ chân chứ!
Loại tình huống này, hoặc là tình nhân, hoặc là loại quan hệ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Một lát sau, Tôn Tâm Di cúi đầu nói: “Dương đại ca, đừng sờ…”
“Sao thế?” Dương Hạo thuận miệng hỏi một câu.
Tôn Tâm Di đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em không có quần để thay.”
“Ah…”
Dương Hạo nao nao, tiếp đó mới phản ứng lại, Di Bảo nhà mình mới là ma pháp sư hệ thủy cấp thấp, còn chưa học được Khống Thủy Thuật, không cần thận thì sẽ Thủy Mạn Kim Sơn!
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng thu tay lại, nếu như phát động kỹ năng này ở trong xe, vậy thì đúng là rắc rối rồi.
Mà Tôn Tâm Di thì thở phào một hơi, ban đầu nàng đã cố gắng khắc chế, nhưng vẫn không chịu nổi, nếu như Dương Hạo không thu tay nàng, nàng thật sự không chịu nổi nữa.
Kinh Môn.
Tiểu khu Quang Minh.
Tiểu khu này do nhà máy nhiệt điện Kinh Môn bỏ vốn xây dựng, xem như là ký túc xá của công nhân nhà máy.
Quá nửa ohoj gia đình ở đây đều là công nhân viên chức của nhà máy.
Cha mẹ Tôn Tâm Di cũng làm việc ở nhà máy nhiệt điện.
Tôn gia mua căn nhà này với giá nội bộ từ hơn 20 năm trước, hai phòng ngủ một phòng khách, hơn 60m2.
Một nhà bốn người tự nhiên là rất chật chội, nhưng từ sau khi Tôn Tâm Di lên đại học, tình hình đã tốt hơn chút.
Nhưng bởi vì Tôn gia đều là con gái, nhất là con gái lớn lên, người cha như Tôn Đức Cương vì tránh hiềm nghi, cho nên cuộc sống khá bất tiện.
Lúc này, Tôn Đức Cương đang bận rộn trong bếp, hôm nay là sinh nhật 50 tuổi của vợ, con cả sẽ trở về, ông vẫn rất vui vẻ.
Ngoài ra ông còn gọi nhà em trai đến, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ.
Thọ tinh Hà Mẫn đang làm tôm, muốn chiêu đãi nhà cậu em chồng, nên bà vãn chuẩn bị vài món ngon.
Khi hai người đang bân rộn, có người gõ cửa nhà.
“Nam Nam, đi mở cửa.”
Hà Mãn không quay đầu, mà hô lên một tiếng.
Tiếp đó, một cô bé có dung mạo rất giống với Tôn Tâm Di xuất hiện, nàng thấp hơn Tôn Tâm Di một chút.
Nàng chính là em gái ruột của Tôn Tâm Di, Tôn Nam Nam.
Tôn Đức Cương có chấp niệm với con trai, cho nên cái tên Nam Nam (phía nam) này thật ra vốn là Nam Nam (nam nữ).
Nhưng Hà Mẫn không đồng ý, lúc đăng ký giấy khai sinh thì bà đã sửa lại.
Về sau hai vợ chồng muốn đứa thứ ba nhưng lại sảy thai, thân thể Hà Mẫn cũng có vấn đề, nên giấc mơ sinh con trai của Tôn Đức Cương đã tan nát từ đó.
Tôn Nam Nam mở cửa, là nhà chú hai.
Sau khi vào nhà, em dâu Trương Hồng Lệ cười trêu: “Chị dâu, sao hôm thọ tinh còn phải đích thân ra trận rồi.”
“Hồng Lệ, Đức Hải, hai người ngồi trước đi, sắp xong rồi.”
“A? Vị này là??”
Hà Mãn vốn tưởng chỉ có em chồng và em dâu, kết quả còn có thêm một người trẻ tuổi, đối phương khoảng 30, dáng người không cao, đeo một chiếc kính, nhìn qua rất nhã nhặn.
“Chị dâu, đây là cháu ngoại em, Bạch Văn Tùng. Vừa hay gặp mặt, nên em liền dẫn qua cho chị xem một chút.”
Trương Hồng Lệ kéo người trẻ tuổi qua giới thiệu.
“Dì Hà, sinh nhật vui vẻ.”
Bạch Văn Tùng cũng chuẩn bị quà tặng, là hai chai rượu Hoàng Hạc Lâu từ Giang Thành, và một túi mua sắm được đóng gói rất đẹp.
“Cái này…”
Hà Mẫn hơi ngẩn người, bà vội vàng lau tay, do dự một chút, vẫn nhận quà: “Cảm ơn, để cậu phí tiền rồi.”
“Dì Hà, dì quá khách khí, cũng không phải thứ gì đáng tiền mà, cháu còn ăn chực một bữa cơm mà.” Bạch Văn Tùng cười đáp, cũng rất biết nói chuyện.
“Vào ngồi đi.”
Ha Mẫn dẫn ba người đến phòng khách, Tôn Đức Cương cũng đi ra, thấy trừ em trai thì còn có khách là Bạch Văn Tùng, Tôn Đức Cương vội vàng đi pha trà, tiếp chuyện với hai người.
Trương Hồng Lệ thì thừa cơ gọi Hà Mẫn qua một bên, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, chị vẫn luôn muốn tìm đối tượng cho Tâm Di mà, người cháu ngoại này của em làm việc ở ngân hàng, điều kiện gia đình cũng không tệ, hôm nay vừa hay có thể cho Tâm Di gặp mặt trò chuyện, nói không chừng lại thành công thì sao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận