Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 149: Lăng nhăng không liên quan đến việc có tiền hay không

Chương 149: Lăng nhăng không liên quan đến việc có tiền hay không
Thấy Dương Hạo gật đầu, mọi người lại khiếp sợ lần nữa.
Được rồi, lễ hỏi của kẻ có tiền đều là một vali một vali!
Trương Hồng Lệ hơi bình tĩnh lại, mở miệng hỏi: “Tiểu Dương, chỗ này là bao nhiêu tiền vậy?”
“1.880.000 NDT!” Dương Hạo trả lời một câu, tiếp đó lại nói với Tôn Tâm Di vẫn đang ngẩn người: “Biệt thự, ô tô cũng cần bảo dưỡng, em cầm tiêu đi.”
“Tiểu Dương, cháu đã tặng nhiều thứ rồi, tiền thì thôi đi. Huống chi quốc gia cũng đang đề xướng không nhận lễ hỏi.”
Lúc này, chuẩn mẹ vợ Hà Mẫn mở miệng, bà cũng phải lấy hết dũng khí mới có thể mở miệng từ chối.
Mặc kệ là biệt thự hay là BMW thì đều là vật thật, dù mọi người đều biết rất đắt, nhưng trong đầu cũng chỉ có con số thôi, còn lâu mới có lực trùng kích bằng một vali tiền.
“Chị dâu, nếu chị không nhận số tiền này, chính là không đồng ý Tiểu Dương và Tâm Di qua lại rồi. Cho nên, chị phải suy nghĩ kỹ đi.”
Không chờ Dương Hạo nói chuyện, support thách đấu đã nhảy ra.
Tuy nội tâm bà rất ghen tị, nhưng bà vẫn sẽ nhiệt tình thúc đẩy chuyện có lợi với mình, cũng ví dụ như lễ hỏi 1.88 triệu này.
Nhất định phải để anh chị nhận lấy số tiền này!
Như vậy sau này nhà họ có việc cần tiền thì sẽ có chỗ vay, dù sao con trai họ cũng chưa kết hôn mà!
“Tôi không có ý này.”
Nghe thấy Trương Hồng Lệ nói vậy, Hà Mẫn lập tức khẩn trương, tuy bà không phải loại mẹ vợ hám của, nhưng một combo này của Dương Hạo cũng làm bà sợ hết hồn, nào dám nói không đồng ý, chỉ là bà cảm thấy nhận quá nhiều thì trong lòng hơi bất an.
“Đại ca, chị dâu, nên nhận đi! Dù sao đây cũng là tấm lòng của Tiểu Dương.”
Tôn Đức Hải mở miệng, dù ông không thực tế như vợ mình, nhưng cũng cảm thấy nhà đại ca có một khoản tiền mặt như vậy cũng là chuyện tốt.
“Chị dâu, tuyệt đối không thể từ chối! Nếu không nhận, chính là đánh mặt Dương tổng rồi.”
Lưu Hồng Lâm và Trương Khải cũng mở miệng phụ họa.
Thấy một đám người chỉ đầu mâu về phía mình, Hà Mẫn lập tức không nói nữa.
“Mẹ, mẹ không nhận, con nhận thay mẹ…”
Lúc này, Tôn Nam Nam cười ha ha xông đến, trong lòng thì đang oán thầm: Mẹ, con khuyên mẹ đừng ảnh hưởng cuộc sống phú quý của con nha.
“Qua một bên hóng mắt đi! Muốn nhận cũng là chị con nhận, chưa đến lượt con!” Hà Mẫn trợn mắt với con gái, những người khác thì bà không tiện nói gì, con gái mình thì vẫn có thể răn dạy.
“Tâm Di, vậy con nhận đi.” Hà Mẫn nhìn về phía con gái.
Dưới tình huống này, Tôn Tâm Di tự nhiên không tiện từ chối, nàng lập tức gật đầu, tiếp đó tranh thủ thời gian kéo khóa vali lên.
Đinh!
Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ: Con gái hiếu thảo.
Ban thưởng: Một tòa biệt thự Giang Trung Hào Đình (1068m2).
Chú thích: Mời 9 giờ ngày mai tiến đến cao ốc bán Giang Trung Hào Đình để nhận.
Ngay sau khi Tôn Tâm Di cất tiền, âm thanh cha hack lại vang lên trong đầu Dương Hạo.
Cmn!
Biệt thự hơn ngàn m2!!
Tuy đã biết phần thưởng là biệt thự Giang Trung Hào Đình, nhưng lúc trước không nói là bao nhiêu m2.
Mà Dương Hạo còn cố ý tìm hiểu về giá cả và loại hình biệt thự trong Giang Trung Hào Đình.
Loại 1068m2 chính là loại hình rộng lớn nhất Giang Trung Hào Đình, giá bán vượt qua 50 triệu, còn đắt hơn Tinh Vân Loan.
Đều nói kẻ có tiền phải có biệt thự ở ngoại ô, có nhà to trong nội thành.
Dương Hạo bây giờ cũng coi như là người có biệt thự và nhà đẹp rồi.
Ừm, ngày mai trở về, cũng nên chuyển nhà!!
Trả qua Mạnh Trà Trà không ngừng cố gắng, Tinh Vân Loan đã trang trí xong chỉ còn vài đồ gia dụng đặt làm riêng là chưa đến, nhưng có thể vào ở rồi!
Một đoàn người rời khỏi biệt thự.
Người Tôn gia trở về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn nhà, Dương Hạo uống nhiều rượu thì đến khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai trở về.
“Tâm Di, cháu phải cố gắng lên. Tranh thủ thời gian sinh cho Dương tổng một đứa con trai, vậy sau này không chỉ cháu áo cơm không lo, mà toàn bộ Tôn gia chúng ta cũng được thơm lây. Có câu nói thế nào nhỉ, một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên!”
Trong nhà cũ Tôn gia, Trương Hồng Lệ vừa hỗ trợ dọn dẹp, vừa nói với Tôn Tâm Di như vậy.
“Bà mới là gà chó, tôi không phải!” Tôn Đức Hải phản bác.
“Được được được, chỉ có ông là thanh cao!”
Trương Hồng Lệ trợn mắt nhìn chồng mình, tiếp đó lại hỏi Tôn Tâm Di: “Tiểu Dương chỉ có một cô con gái đúng không?”
“Vâng.”
Tôn Tâm Di gật đầu.
“Tâm Di, vậy cháu phải nắm chặt cơ hội này! Kẻ có tiền nào mà không muốn con trai chứ, còn phải kế thừa gia sản mà! Chỉ cần sinh con trai, địa vị của cháu sẽ vững như bàn thạch!!” Trương Hồng Lệ lại nói.
Tôn Tâm Di nghe vậy thì hơi đỏ mặt, lúc trước nàng căn bản không nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng sau khi nghe Trương Hồng Lệ nói vậy, Tôn Tâm Di bỗng nhiên sinh một đứa con trai để báo đáp Dương đại ca cũng là một lựa chọn tốt.
Dương đại ca làm nhiều thứ như vậy cho nhà mình, sinh một đứa con trai cho Dương đại ca cũng không quá đáng nha?
Tôn Đức Cương tuy không quá thích cô em dâu thích nịnh hót này, nhưng ông cũng tán đồng lời nói của rồi của Trương Hồng Lệ, ông chỉ là một kẻ nghèo hèn mà còn muốn có con trai kia, bằng không cái tên “Nam Nam’ kia ở đâu ra.
“Tâm Di, cô con nói cũng có đạo lý.”
“Tiểu Dương nhân phẩm không tệ, không phải loại người âm hiểm thích tính toán, cho nên cha đồng ý chuyện của hai đứa.” Tôn Đức Cương tỏ thái độ của mình.
“Mẹ, mẹ cảm thấy Dương đại ca thế nào?”
Tôn Tâm Di nhìn về phía Hà Mẫn, nàng luôn luôn để ý quan điểm của mẹ.
“Hiện giờ thì rất tốt, chỉ là kẻ có tiền rất lăng nhăng, nếu con đi theo cậu ta thì phải chuẩn bị tâm lý trước.” Hà Mẫn nghiêm túc nói.
“Chị dâu, chị nói vậy là sai rồi.” Trương Hồng Lệ tiếp lời: “Không phải đàn ông có tiền thì lăng nhăng, mà là tất cả đàn ông đều như vậy! Tiểu Trương ở đơn vị của Đức Hải kìa, một tháng chỉ kiếm được hơn 5000, kết quả còn một chân đạp hai thuyền!”
“Cho nên nói, lăng nhăng không liên quan gì với có tiền hay không, chỉ là kẻ có tiền sẽ bị dụ hoặc nhiều hơn. Các cô bé bây giờ mà gặp phú ông trẻ tuổi như Tiểu Dương, nhất định sẽ nhào lên!”
“Cứ làm như em nói, sinh con, sinh con trai là ổn nhất!”
Trương Hồng Lệ lại tỏ quan điểm của mình.
Hà Mẫn suy tư một chút, cảm thấy em dâu nói cũng có đạo lý, lăng nhăng thật sự không quan hệ trực tiếp đến có tiền hay không.
“Tâm Di, con đi qua với Tiểu Dương đi, dẫn cậu ấy đi thăm thú Kinh Môn, vất vả lắm người ta mới đến một lần.” Hà Mẫn nói với con gái.
“Thăm thú cái gfi! Nắm chặt thời gian sinh con mới là quan trọng, Tâm Di, mau đi đi!!” Trương Hồng Lệ cười ha ha trêu đùa một câu.
Tôn Tâm Di lại đỏ mặt lên.
Nhưng nàng cũng đang định đi đến chỗ Dương đại ca, thế là nàng rời khỏi nhà, đi đến khách sạn nơi Dương Hạo nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận