Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 414: Dương tổng trâu bò!

Chương 414: Dương tổng trâu bò!
“Tổng tài Truyền thông Thiên Mỹ?”
“Nhược Hàm, vậy chẳng phải là sếp của cậu sao??”
Trần Nhược Hàm cũng không giấu việc ký kết với Thiên Mỹ, cho nên sau khi biết Dương Hạo là tổng tài Thiên Mỹ, Triệu Na Na lập tức nhìn về phía bạn thân.
“Ừm, đúng vậy!” Trần Nhược Hàm gật gù.
“Nhược Hàm, lẽ nào cậu đã quen biết Dương tổng??”
Triệu Na Na phản ứng rất nhanh.
“Từng gặp hai lần, một lần là phỏng vấn ở công ty, một lần là quán cà phê mèo gần trường, lần đó có Phương Khoa đi cùng.”
Thấy không giấu nổi, Trần Nhược Hàm liền qua loa một câu.
“Thì ra là ám độ trần thương, bảo sao hẹn ra ăn cơm cũng không có hứng thú!”
Triệu Na Na cảm thấy quan hệ của bạn thân và vị Dương tổng kia nhất định không đơn giản, nhưng đối phương không nói, nàng cũng không đoán được nhiều.
Đối với ngày kỷ niệm này, các học sinh ở hiện trường chỉ có tác dụng làm tổ không khí, lúc nên vỗ tay thì vỗ tay, lúc cần reo hò thì reo hò, chung quy cũng không thể để hiện trường quá quạnh quẽ.
Đại hội tiến hành đâu vào đấy, đa số thời gian đều rất nhàm chán, đám học sinh bên dưới cũng đã chết lặng.
Thứ duy nhất khiến các học sinh hứng thú là phân đoạn thành lập ‘quỹ khuyến học Dương Hạo’.
Bởi vì cái này có liên quan đến tất cả sinh viên, quỹ khuyến học Dương Hạo không chỉ giúp đỡ các sinh viên khó khăn, mà còn thành lập ‘học bổng khuyến học Dương Hạo’ và ‘học bổng đặc biệt Dương Hạo’.
Học bổng khuyến học Dương Hạo’ là phát cho những học sinh có thành tích tốt, nói cách khác, sinh viên ưu tú của trường không chỉ có cơ hội nhận học bổng của trường, thành phố và tỉnh.
Còn có thêm một cái học bổng khuyến học Dương Hạo, đồng thời cái học bổng này còn nhiều tiền hơn so với học tổng của trường học.
Mà ‘học bổng đặc biệt Dương Hạo’ thì lại có phạm vi rất rộng, chỉ cần làm trường học vẻ vang là sẽ nhận được học bổng, ví dụ như đoạt giải trong các cuộc thi nghệ thuật hoặc thể dục hoặc học tập nào đó.
Trừ cái đó ra, thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng có thể nhận được ban thưởng.
Sau khi quỹ ngân sách thành lập.
Dương Hạo tự mình lên phát học bổng cho nhóm sinh viên đầu tiên.
Còn có một sinh viên thấy việc nghĩa hăng hái làm, cũng nhận được 10 ngàn học bổng từ ‘học bổng đặc biệt Dương Hạo’.
Mà những học bổng này không nghi ngờ là đã kích thích tất cả sinh viên tại hiện trường.
Thứ nhất, học bổng nhiều tiền, thứ hai, phạm vi rất rộng.
Điều này khiến cho các sinh viên vốn không hi vọng nhận học bổng lại thấy được một tia hy vọng, khiến cho không ít sinh viên đang thầm gào thét: Dương tổng trâu bò!!
Phương Khoa cũng thấy hãnh diện, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ đắc ý nói với Lưu Phong bên cạnh: “Thế nào, anh rể tôi trâu chứ!”
Lúc này, Lưu Phong không phản bác được, người ta đúng là rất trâu bò, vừa lên đã phát mấy trăm ngàn tiền học bổng!
Nhưng mấy trăm ngàn này so sánh với quỹ 200 triệu thì chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi, coi như một năm phát 500 ngàn, 10 năm cũng chỉ mới 5 triệu, 100 cũng chỉ có 50 triệu!
Mà 100 năm sau, ai biết học viện tài chính và kinh tế Giang Thành có còn hay không, dù sao mọi người ở đây cũng không nhìn thấy một ngày đó!
Cho nên, Dương Hạo quả thực là thần tài của học viện tài chính và kinh tế Giang Thành!
“Sau này phải cúng bái Dương tổng trước khi thi!”
“Chuẩn, Dương tổng chính là thần tài của chúng!”
Có học sinh nhỏ giọng cảm khái.
Mà thành lập ‘quỹ khuyến học Dương Hạo’ và phát học bổng đã đẩy đại hội lên phía cao trào nhất, đám sinh viên không còn vỗ tay và reo hò qua loa nữa.
Đồng nghiệp cạnh Đới Vân Phi nói: “Không ngờ cô Vu lại trở thành hội trưởng của quỹ. Xem ra quan hệ của cô ấy và Dương tổng không đơn giản nha!”
Thân phận của Vu Nhiễm Nhiễm là chỉ có mấy lãnh đạo trường mới biết, lúc này mới công bố ra ngoài.
Nghe đồng nghiệp nói vậy, thần sắc của Đới Vân Phi triệt để phai nhạt, lúc trước gã luôn mồm nói pháp tắc động vật gì đó, hiện giờ gã cũng cảm thụ được sự tàn khốc của pháp tắc động vật.
Vu Nhiễm Nhiễm chính là hâm mộ kẻ mạnh, nàng leo lên người một vị tổng tài có giá trị con người chục tỷ!
Tiếp đó một bước lên trời, từ một chỉ đạo viên bình thường, lắc mình biến hóa thành người phụ trách quỹ ngân sách có tài chính 200 triệu.
Nghĩ đến những lời mình nói với vị Dương tổng kia, quả thực là nực cười!
Dưới xã hội tiền tài là số một ngày nay, loại tiến sĩ nghèo như gã còn không bằng cái rắm trước mặt một tỷ phú!
Sau đại hội là tiệc trưa do trường học tổ chức, nằm ngay khách sạn Hồng Tinh bên cạnh trường học.
Khách sạn không quá xa hoa, chỉ có bốn sao, nhưng tương đối gần trường, tiện cho khách khứa di chuyển.
Trên bữa tiệc, Dương Hạo tự nhiên là tiêu điểm của mọi người, danh tiếng còn lấn át cả lãnh đạo trường học, trong phạm vi trường học thì lãnh đạo trường tự nhiên có lực hiệu triệu, nhưng đặt ở xã hội, lãnh đạo của học viện tài chính và kinh tế Giang Thành tự nhiên không thể sánh bằng một xí nghiệp gia chục tỷ như Dương Hạo.
Nếu như là lãnh đạo của các trường danh tiếng thì còn đỡ, dù sao tài nguyên của người ta cũng nhiều hơn, nhưng học viện tài chính và kinh tế Giang Thành thì không có mặt mũi như vậy.
Một đám cựu sinh viên nâng ly đến tìm Dương Hạo bấu víu quan hệ, dù sao cũng là đại lão vừa ra tay đã là 200 triệu, số tiền quyên góp này còn nhiều hơn cả tài sản của họ rồi, căn bản là không cùng một đẳng cấp.
“Sư huynh, mời anh một ly! Em là Tô Tiểu Hi khóa 17!”
Dương Hạo vừa mới tiễn một vị sư huynh đầu hói, lại nghênh đón một cô gái trẻ tuổi khoảng 24, 25 tuổi.
Nàng mặc một bộ váy trắng, dáng người lồi lõm, làn váy nhẹ nhàng phiêu dật, trên chân là một đôi giày cao gót màu trắng, để dáng người càng cao gầy hơn.
Chỉ từ ngoại hình thì Tô Tiểu Hi không kém Vu Nhiễm Nhiễm, thậm chí còn có ưu thế về tuổi tác.
Thật ra lúc mới đến đây, Dương Hạo đã chú ý đến vị mỹ nữ sáng chói nhất trong đám người này rồi, nhưng dường như nàng cũng rất bận rộn, rất nhiều người vây quanh nàng.
“Xin chào.”
Dương Hạo cụng ly với đối phương, tiếp đó nhấm một ngụm Champagne.
Bởi vì rất nhiều người mời rượu, nên Dương Hạo có thể nhấp một ngụm cũng coi như nể mặt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận