Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 275: Quá khiêm tốn

Chương 275: Quá khiêm tốn
Dương Bằng dù sao cũng là người ở thành thị nhỏ, cũng không biết tình hình bên này, lại thêm dáng vẻ vênh váo hung hăng của Hứa Hiểu Đông, Dương Bằng cũng bị dọa thật, cho rằng mình gây rắc rối cho đại ca.
Cho nên hắn vội vàng giải thích: “Xin lỗi, là tôi đường đột.”
“Chứ sao, Ngụy tổng là ai chứ! Là tổng tài Nghiệp báo Giang Thành, quan hệ rộng lớn, chỉ cần động một đầu ngón tay, cũng đủ để anh khốn khổ rồi!”
Thấy Dương Bằng nhận sợ, Hứa Hiểu Đông lập tức hăng hái, tựa như mình đã hóa thân thành người phát ngôn của Ngụy tổng.
“Lớp trưởng, nghe giọng của cậu, có vẻ cậu rất thân với vị Ngụy tổng kia à?”
Hạ Dĩnh tò mò hỏi một câu, nàng học đại học ở kinh thành, sau khi thực tập một thời gian ngắn, cảm thấy kinh thành không thích hợp với tính cách không tranh giành của mình, nên đầu tháng đã về Giang Thành, gần đây đang tìm việc làm.
Mà Nghiệp báo Giang Thành cũng đang tuyển người, nàng cũng muốn vào đó, nếu như có thể thông qua Hứa Hiểu Đông để kết nối với Ngụy tổng, vậy công việc không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.
“Bình thường, từng ăn với nhau mấy lần. Vừa rồi tôi còn đi qua trò chuyện với ông ấy!”
“Hình như ông ấy là họ hàng bên nhà chồng Mạnh Thiến, lát nữa sẽ làm người chứng hôn!”
Hứa Hiểu Đông cố ý đề cao âm thanh, như sợ người khác không biết mình có quan hệ với Ngụy tổng vậy.
Sau khi nói xong, hắn còn đắc ý quét mắt nhìn Dương Hạo một chút.
Hắn vốn cho rằng đối phương sẽ bị khí thế của mình dọa sợ, kết quả lão già này vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn nở nụ cười.
Không biết có phải ảo giác không, nụ cười này tựa như có ý khiêu khích!
Còn khiêu khích?
Khiêu khích cái em gái anh!
Hắn lại nhìn về phía Quan Manh Manh, nghĩ vị nữ thần này có lau mắt mà nhìn với mình không.
Kết quả đối phương cũng là ánh mắt phức tạp, bên trong có rất nhiều cảm xúc, Hứa Hiểu Đông thậm chí còn phát giác ra một ít thương hại trong đó.
Không phải đâu, đây là ánh mắt gì?
Không đạt được phản hồi, Hứa Hiểu Đông hơi buồn bực.
“Dương tổng?”
“Dương tổng, sao anh lại ở chỗ này??”
Ngay khi Hứa Hiểu Đông đang nghi hoặc, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai.
Hắn vô thức nhìn sang, tiếp đó vội vàng đứng lên: “Ngụy tổng! Ngụy tổng, sao ngài lại đến đây!”
Hứa Hiểu Đông có chút được yêu mà sợ.
Nghe thấy người đến chính là Ngụy tổng kia, Hạ Dĩnh cũng đứng lên, tỏ vẻ lễ phép.
Có mấy vị bạn học tương đối lanh lợi cũng đứng dậy, đối với đám người trẻ tuổi vừa mới ra trường như họ mà nói, loại tổng tài của một tập đoàn lớn như Ngụy Chính Nghĩa, tuyệt đối là nhân vật cao không thể chạm.
Nếu như có thể cho đối phương một ấn tượng tốt, thậm chí là kết một thiện duyên, vậy thì không thể tốt hơn.
Kết quả vượt qua tất cả mọi người dự liệu là, vị Ngụy tổng này căn bản không để ý đến Hứa Hiểu Đông mặt đầy nịnh nọt, mà tươi cười nói với Dương Hạo: “Dương tổng, đúng là ngài rồi.”
“Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, quá trùng hợp rồi.”
“Ừm, đúng là trùng hợp.” Dương Hạo gật đầu, tiếp đó lườm Hứa Hiểu Đông một chút, nói: “Có điều, lão Ngụy này, có người lấy danh nghĩa của anh để khoác lác kìa!”
“Hả? Ai vậy?”
Ngụy Chính Nghĩa quét mắt nhìn mọi người ở đây một chút, chỉ có Hứa Hiểu Đông là quen mắt, đối phương hình như là con trai của một vị lãnh đạo nhỏ ở cục giao thông Giang Thành.
Ngụy Chính Nghĩa thật ra không để đối phương trong lòng, lúc nãy đối phương qua tìm hắn, hắn cũng chỉ qua loa hai câu thôi.
Mà lúc này, thấy Ngụy Chính Nghĩa cung kính với Dương Hạo như vậy, Hứa Hiểu Đông đã ngơ ngác tại chỗ.
Tuy hắn mới đi làm không lâu, nhưng dù sao cũng là người lăn lộn trong thể chế, vẫn có năng lực nhìn mặt nói chuyện.
Theo giọng điệu và thái độ của Ngụy Chính Nghĩa, cùng với trạng thái của hai người họ, có thể thấy Ngụy tổng mà hắn sùng kính đang liếm đối phương.
Địa vị của hai người này tuyệt đối có khoảng cách!
Mấy người Hạ Dĩnh cũng không phải kẻ ngu, nhìn ra Ngụy Chính Nghĩa tôn kính Dương Hạo, trong lúc nhất thời lại càng tò mò với bạn trai của Quan Manh Manh.
“Chính Nghĩa, chú đây rồi! Năm phút nữa là bắt đầu rồi, đi bàn trên thôi!”
Lúc này, cha của chú rể là Loan Quốc Thành tìm đến, ông vất vả lắm mới mời được vị em họ xa này đến giữ thể diện, lát nữa còn phải nhờ đối phương làm chứng hôn.
“Anh ba, không phải tôi nói anh chứ! Dương tổng đã đến đây rồi, anh dĩ nhiên lại để tôi làm người chứng hôn!” Ngụy Chính Nghĩa nói với Loan Quốc Thành.
“A? Dương tổng gì?” Loan Quốc Thành mờ mịt, ông căn bản không mời Dương tổng gì cả.
Thấy đối phương không giống như diễn trò, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng chỉ vào Dương Hạo, giới thiệu: “Vị này là Dương tổng, tổng tài của Nghiệp báo Giang Thành bọn tôi, là lãnh đạo tôi kính trọng nhất!”
“Hả??”
Loan Quốc Thành nhìn Dương Hạo một chút, lập tức kinh hãi, ông tự nhiên biết vị em họ xa này thật ra là phó tổng của Nghiệp báo Giang Thành.
Nhưng lúc đối ngoại thì ông tóm tắt chữ ‘phó’, như vậy tương đối có mặt mũi.
Huống hồ đối với đám dân chúng bình thường như họ, mặc kệ là tổng tài hay phó tổng thì đều rất trâu bò, không khác nhau là bao.
Có điều, ông nằm mơ cũng không ngờ, tổng tài của Nghiệp báo Giang Thành vậy mà cũng đến, hơn nữa ngay cả em họ cũng tôn trọng đối phương như vậy, đây tuyệt đối là đại nhân vật còn trâu bò hơn của Ngụy Chính Nghĩa.
“Tổng tài?”
“Lãnh đạo?”
“Bạn trai của Manh Manh dĩ nhiên lại là tổng tài của Nghiệp báo Giang Thành!”
Đám người Hạ Dĩnh, Hứa Hiểu Đông đều choáng váng, bọn họ không thể ngờ được, bạn trai của Quan Manh Manh lại là tổng tài của tập đoàn lớn.
Quá khiêm tốn!
Người như vậy dĩ nhiên lại ngồi cùng bàn với bọn họ.
Lúc này Hứa Hiểu Đông đã hiểu vì sao trên mặt đối phương lại có nụ cười giễu cợt.
Hắn quá nực cười, mượn danh cấp dưới của người ta để trang bức với người ta.
Người ta không vạch trần tại chỗ, đánh mặt hắn, đã là cực kỳ khách khí rồi!
Đúng rồi, mình còn mở miệng gọi người ta là ‘lão Dương’.
Cái này…cmn đúng là EQ cho chó ăn rồi!!
Lúc này Hứa Hiểu Đông chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận