Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 312: Tra nam lái G

Chương 312: Tra nam lái G
Dương Hạo nhanh chóng trả tiền lấy xe, một chiếc viết tên Vương Tuyết Như, một chiếc khác viết tên hắn.
Mà Chu Hiểu Thu thì gửi tin nhắn cho bạn thân đã lâu không gặp Lý Mạn Thù, báo Dương Hạo mua một lúc hai chiếc G63.
Chu Hiểu Thu vốn tưởng rằng Lý Mạn Thù sẽ khiếp sợ, kết quả đối phương có vẻ rất bình tĩnh, chỉ trả lời một câu: Đã biết.
Mà Chu Hiểu Thu không biết là, hai chiếc G63 đúng là không thể làm Lý Mạn Thù khiếp sợ được, dù sao nàng cũng đã tiếp nhận sự thật, chồng cũ là tỷ phú.
Căn nhà mấy chục triệu ở Tinh Vân Loan còn mua nổi, hai chiếc G63 thì có là gì!
“Anh Hạo, lâu rồi không gặp, đi ăn một bữa cơm nhé?”
Thấy Dương Hạo xong việc, Chu Hiểu Thu lại tiến lên bắt chuyện với chồng cũ của bạn thân.
“Ngại quá, hôm nay tương đối bận. Hôm khác đi.” Dương Hạo thuận miệng qua loa một câu.
“Được, vậy lần sau tôi sẽ hẹn anh sớm hơn.”
Tuy bị từ chối, nhưng Chu Hiểu Thu vẫn nở nụ cười xán lạn.
Người ta chính là đại gia mà, bận rộn cũng là chuyện bình thường.
Nào giống như đám loser nghèo hèn kia, cả ngày chỉ biết chơi game, lướt TikTok, xem mỹ nữ lắc lắc mông!
Xong việc, Dương Hạo trực tiếp lái chiếc G63 màu đen chuẩn bị tặng cho cha Vương Tuyết Như, để lại chiếc màu xanh lục lẳng lơ kia cho mình.
Mọi người đều nói: Tra nam lái G nha, vậy thì phải chọn màu điếm một chút!
(tra nam, ý chỉ những người con trai không nghiêm túc và vô trách nhiệm trong chuyện tình cảm, không chung thủy, có thể chân đạp nhiều thuyền như Dương tra nam của chúng ta)
Nếu như trong nhà ít xe, vậy nhất định phải chọn màu đen, vừa phổ biến lại có thể giữ giá trị tài sản, nhưng Dương Hạo thì không quan tâm việc này, dù sao cũng chỉ là chơi.
Dương Hạo lái xe đến quán cà phê, đón Vương Tuyết Như và con gái Nặc Nặc của nàng.
“Chào chú Dương!”
Nặc Nặc không phải lần đầu gặp Dương Hạo, biết đối phương là bạn trai của mẹ, mà Nặc Nặc còn có ấn tượng rất tốt với vị này, mỗi lần gặp mặt cũng rất nhiệt tình.
“Ừm, chào Nặc Nặc! Chú có mang bánh Macaron mà cháu thích ăn đây.”
Dương Hạo đưa bánh cho tiểu nha đầu.
“Cảm ơn chú Dương.”
Nặc Nặc cười hì hì cảm ơn, lần nào gặp mặt chú Dương cũng sẽ chuẩn bị một món quà nhỏ cho nàng, đây cũng là một trong những nguyên nhân Nặc Nặc có hảo cảm với Dương Hạo.
Trẻ con nha, rất dễ dụ.
Hơn nữa mỗi khi nhắc đến chú Dương, Vương Tuyết Như đều sẽ tán dương, Nặc Nặc nghe nhiều cũng bị ảnh hưởng.
“Dương đại ca, hôm nay có rất nhiều họ hàng, nếu như ai hỏi vấn đề mà anh không muốn trả lời thì không cần để ý. . .”
Lúc này, nội tâm Vương Tuyết Như vừa hưng phấn lại vừa lo lắng.
Dương Hạo có thể đi cùng nàng, khiến nàng rất hưng phấn, đồng thời cũng tương đối lo lắng, nàng biết tình hình của đám họ hàng kia, hôm nay cô nàng cũng có mặt, mà cô nàng luôn chê nghèo thích giàu, miệng lại tương đối nát, em họ cũng không khác gì mẹ.
Vương Tuyết Như lo hai người sẽ làm Dương Hạo không vui, nên nói trước một câu dự phòng.
“Đều là họ hàng nha, không có gì.”
Dương Hạo không để ý lắm, là một người từng trải trong ngành ăn uongs, hắn đã thấy qua nhiều người muôn hình muôn vẻ.
Tiệc mừng thọ được tổ chức ở khách sạn Long Hoa.
Đây là một khách sạn năm sao, phong cách trang trí khá cổ điển, cho người ta một loại cảm giác khiêm tốn lại xa hoa.
Phòng riêng.
Gian phòng có thể chứa hơn 40, lúc này đã có hơn 30 người.
Vương Xương Đạt vẫn rất coi trọng tiệc mừng thọ 60 tuổi này, ngoại trừ em trai và em gái sống ở Giang Thành có mặt ra, còn có nhà chú ba (em ba) sống ở nơi khác cũng chạy đến, ngay cả nhà con gái lớn sống ở tận kinh thành cũng chạy về, cùng lúc đó, ông còn mời một ít bạn tốt và đồng nghiệp.
Em gái của Vương Xương Đạt là Vương Hồng Nga tiến lại bên đại ca và chị dâu, nói nhỏ: “Người ngoài đến hết rồi, sao Tuyết Như còn chưa đến?”
“Nặc Nặc phải đi học, phải chờ con bé tan học mới đến được.” Tần Ngọc Mai giải thích thay con gái.
“Chị dâu, trưởng khoa Triệu bên đơn vị em cũng ly dị, hay là giới thiệu cho Tuyết Như nhé?”
Sau khi biết cháu gái ly hôn, Vương Hồng Nga liền nghĩ đến chuyện này, nếu cháu gái mình có thể đến với trưởng khoa, cuộc sống sau này của bà sẽ tốt hơn nhiều.
Bà thậm chí đã nói chuyện với trưởng khoa Triệu về cháu gái mình, còn cho đối phương xem ảnh của Vương Tuyết Như, ban đầu trưởng khoa Triệu nghe nói Vương Hồng Nga muốn giới thiệu cho mình người đã ly dị thì còn không có hứng thú, ông ta muốn tìm một người chưa kết hôn, nhưng sau khi xem ảnh của Vương Tuyết Như, thì lập tức thay đổi thái độ, nói là nguyện ý tiếp xúc một chút.
“Hồng Nga, em chậm chân rồi. Tuyết Như đã có bạn trai, lát nữa cũng sẽ đến.” Tần Ngọc Mai cười nói.
“Có bạn trai rồi?”
Tin Vương Tuyết Như ly hôn mới truyền ra trong thời gian gần đây, cho nên Vương Hồng Nga cảm thấy quá nhanh.
“Tuyết Như ly hôn một thời gian rồi, chỉ là lúc trước không nói với mọi người thôi.” Tần Ngọc Mai giải thích một câu.
“Ra vậy!”
Vương Hồng Nga hơi thất vọng, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định, suy nghĩ một chút lại nói: “Tình huống như Tuyết Như, có bạn trai hay không cũng không quan trọng, vẫn có thể tiếp xúc một chút.”
“Chị dâu, trưởng khoa Triệu rất có quyền lực, đừng thấy cấp bậc không cao, nhưng thu nhập không thấp, nhất là thu nhập màu xám kia. . .”
Tần Ngọc Mai thì lắc đầu: “Việc này lát nữa em nói với Tuyết Như đi, chị không làm chủ được, bằng không con bé cũng không ly hôn xong mới nói cho chúng ta biết.”
“Được! Lát nữa em sẽ nói với Tuyết Như!”
Vương Hồng Nga gật đầu, nghĩ lát nữa tìm cơ hội nói chuyện đi xem mặt với cháu gái.
Thuận tiện tìm cơ hội chèn ép bạn trai của Vương Tuyết Như luôn.
Mà khi bà đang tính toán chào hàng trưởng khoa Triệu cho cháu gái, cửa phòng lại mở ra.
Người tiến vào chính là cháu gái Vương Tuyết Như, bên cạnh còn có một người đàn ông cao to, nhìn qua cũng không lớn tuổi, ăn mặc cũng không tệ.
Vương Hồng Nga thấy thế thì vô thức cau mày, ngoại hình thì trưởng khoa Triệu thua rồi!
Đoán chừng là gối thêu hoa, trông thì ngon mà không dùng được.
Bằng không sao lại đi tìm một người phụ nữ ly hôn nuôi con một mình chứ!
“Cha, mẹ. . .”
“Cô, chú ba,. . .”
Sau khi vào phòng, Vương Tuyết Như chào hỏi một vòng, sau đó giới thiệu Dương Hạo với mọi người.
Dương Hạo đã quen với trường hợp này rồi, hắn ung dung chào hỏi mọi người.
Vương Xương Đạt và Tần Ngọc Mai cẩn thận quan sát bạn trai của con gái, bởi vì con gái đã thất bại một lần trong hôn nhân, nên hai người cũng không vội để con gái tái hôn, nhưng vẫn cần có đối tượng, đồng thời phải tiếp xúc nhiều, hiểu rõ hơn, nhất định phải thăm dò được nhân phẩm.
Mà hai người vẫn rất hài lòng với ngoại hình của ‘con rể mới’, mạnh hơn con rể trước không ít.
Nhưng lúc này rất nhiều người, không phải lúc để ‘tra hộ khẩu’, trò chuyện hai câu liền để Dương Hạo và Vương Tuyết Như ngồi vào chỗ.
“Mọi người đến đông đủ rồi, tiệc mừng thọ có thể bắt đầu. . .”
Con rể cả Tôn Cát Tinh từ kinh thành về cười đứng lên.
Hắn là quản lý cấp cao của một xí nghiệp nước ngoài, ăn nói rất tốt, giỏi giao tiếp.
Hôm nay là đại thọ 60 của bố vợ, hắn là con rể duy nhất, cũng coi như nửa cái nhân vật chính, chủ động làm việc của ‘người chủ trì’.
Dưới sự tổ chức của hắn, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Vương Xương Đạt đầu tiên là nói vài câu, tiếp đó mọi người cùng nhau nâng ly chúc thọ ông.
Tiếp đó mọi người liền nâng ly cạn chén. . .
Vài chén rượu vào bụng, bầu không khí cũng trở nên nhiệt liệt hơn.
“Cha, hôm nay là đại thọ 60 của cha, con và Tĩnh Như chuẩn bị một món quà nhỏ, hi vọng cha sẽ thích.”
Lúc không khí náo nhiệt, Tôn Cát Tinh lấy ra một cái túi mua sắm và đưa cho bố vợ Vương Xương Đạt.
“Oa, LV!”
“Anh rể hào phóng quá!”
“Đại ca, người con rể này của anh hào phóng đấy!”
“. . .”
Thấy Tôn Cát Tinh tặng đồ LV, hơn nữa chiếc túi còn rất to, mọi người đều mở miệng khen ngợi.
“Cát Tinh, TĨnh Như, để hai đứa tốn kém rồi! Đã nói chỉ cần về là được!” Vương Xương Đạt tiếp nhận quà, lại khách sáo một câu.
Con gái lớn Vương Tĩnh Như cười đáp: “Cha, đây chính là đại thọ 60 của cha, sao có thể về tay không được!”
“Đại ca, anh có phúc rồi, con rể rất hiếu thuận nha!”
Lúc này, Vương Hồng Nga tiếp lời, tiếp đó liếc nhìn Dương Hạo một chút, nói: “Con rể lớn đã bày tỏ rồi, chắc hẳn con rể mới cũng có nhỉ?”
Vương Hồng Nga vẫn luôn tìm cơ hội chèn ép vị bạn trai ‘gối thêu hoa’ này của cháu gái, như vậy mới dễ xúi giục cháu gái, chào hàng trưởng khoa Triệu!
Mà bây giờ, cơ hội đến rồi.
Khi cháu và và bạn trai gối thêu hoa tiền vào phòng, thì hai người đều là hai tay trống không, không cầm cái gì, hiển nhiên là không chuẩn bị quà, vừa hay có thể tạo thành chênh lệch với Tôn Cát Tinh.
Mà nghe thấy Vương Hồng Nga nói vậy, ánh mắt của mọi người cũng rơi vào người Dương Hạo, muốn xem hắn ứng đối thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận