Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 319: Thử một lần chẳng phải biết

Chương 319: Thử một lần chẳng phải biết
“Hôm nay mọi người đông đủ, chúng ta đi hát đi!” Vương Xương Đạt hiển nhiên là còn chưa tận hứng, lập tức mở miệng nói.
“Hay đấy!”
“Vừa hay có thể giải rượu!”
Phương Lạc Lâm cũng phụ họa theo, con người ông bình thường thì ít nói, nhưng rượu vào thì lại nói nhiều, lúc này đã say bảy tám phần, hoàn toàn khác với lúc bình thường.
Vương Hồng Nga cũng phụ họa theo: “Được đấy, mọi người tiếp tục chơi!”
Mấy năm gần đây, số lượng quán hát nghiêm chính ngày càng ít, mà đoàn thể khách hàng cũng từ người trẻ tuổi biến thành người già.
Người trẻ tuổi ngày càng ít đi quán hát, trái lại thì người già thường xuyên chọn mấy nơi này để tụ tập, nhưng mấy nơi như quán hát không nghiêm chỉnh và câu lạc bộ thì không ảnh hưởng gì, trái lại ngày càng tốt.
Phương Lạc Lâm đề nghị: “Đại ca, đến quán bên đường Kim Tuyền đi?”
Vương Xương Đạt nhìn về phía Dương Hạo, bây giờ ông khá coi trọng người ‘con rể’ này.
“Chú Vương, cháu cũng mở một quán hát, hay là qua chỗ cháu đi!” Dương Hạo cười ha ha đề nghị..
Vương Hồng Nga giật mình nói: “Tiểu Dương, cậu còn mơ quán hát à?”
“Chỉ là một quán nhỏ mà thôi!” Dương Hạo khoát tay: “Để cháu gọi người đến đón.”
Câu lạc bộ cao cấp đều có phục vụ đưa đón khách, câu lạc bộ Hào Tước cũng thế.
Dương Hạo lập tức gọi cho Hoàng Thanh, nói rõ tình bên bên này.
Nửa tiếng sau, hai chiếc Alphard và hai chiếc Mercedes thương vụ dừng lại trước cửa khách sạn, mọi người lên xe tiến về câu lạc bộ Hào Tước.
Mà nhìn vẻ ngoài khí thế xa hoa của câu lạc bộ, mọi người lại khiếp sợ không thôi.
Vừa rồi Dương Hạo nói mở một quán hát, kết quả…
Cậu gọi đây là quán hát???
“Tiểu Dương, câu lạc bộ Hòa Tước này lại là của cậu?”
Phương Lạc Lâm mặt mũi tràn đầy khiếp sợ tiến đến bên cạnh Dương Hạo hỏi, câu lạc bộ này nằm trên đường đi làm của ông, ông đã biết nó từ khi nó khai trương.
Nhưng ông cũng biết đây là câu lạc bộ cao cấp, ông không vào nổi, kết quả một câu lạc bộ xa hoa như vậy lại là của bạn trai cháu gái.
“Dùng để tiếp đãi thương vụ thôi.”
Dương Hạo thuận miệng giải thích một câu, tiếp đó mang mọi người vào trong câu lạc bộ.
Hoàng Thanh đã chờ ở cửa, thấy người đến nàng lập tức tươi cười tiến lên đón: “Ông chủ, đã chuẩn bị xong rồi. Phòng Chí Tôn trên tầng năm.”
Dương Hạo gật đầu, tiếp đó hỏi nhỏ: “Cửu Cửu có ở đây không?”
Tuy Dương Hạo không ngại NPC và buff xanh chạm mặt, nhưng nếu có thể tránh thì càng tốt hơn, miễn cho lúng túng.
“Đã để cô ấy tan làm.”
Hoàng Thanh cười ha ha đáp, cô nàng màu sắc này làm việc vẫn rất ổn thỏa.
Mức độ xa hoa của câu lạc bộ Hào Tước lại để mọi người khiếp sợ lần nữa.
Đương nhiên, câu lạc bộ này trang trí xa hoa vẫn là thứ yếu, chủ yếu là câu lạc bộ này lại là của Dương Hạo.
Nói cách khác, thân phận của Dương Hạo không chỉ là tổng tài Nghiệp báo Giang Thành, mà người ta có nhiều sản nghiệp, có lẽ còn giàu có hơn bọn họ tưởng tượng.
Chờ sau khi tiến vào phòng, đám người Vương Xương Đạt, Phương Lạc Lâm lập tức tranh micro, một bài lại một bài nhạc cổ vang lên.
Nhưng có sao nói vậy, những bài nhạc cổ này vẫn rất hay, rất có mùi vị.
Dương Hạo cũng không am hiểu ca hát, cũng rất ít khi hát, lúc mọi người đang hát hò vui vẻ, hắn lại dẫn Vương Tuyết Như đến một gian phòng trống bên cạnh, bắt đầu đánh bài.
Hoàng Thanh nghe nói ông chủ đưa Vương Tuyết Như vào phòng trống, nàng vội vàng gọi DIệp Vi đến, hai người thay phiên nhau canh gác ở cửa phòng, thứ nhất là tránh có người quấy rầy, thứ hai là làm tổ không khí.
Hoàng Thanh nhớ lúc mình bán quán cà phê cho Dương Hạo, thì đối phương đá đánh bài với vị thiếu phụ xinh đẹp Vương Tuyết Như này ở trong quán cà phê.
Ông chủ này của mình hình như rất thích loại bản đồ như phòng riêng này, mặc kệ là phòng ở quán cà phê hay phòng ở câu lạc bộ, đều có dấu vết chiến đấu của hắn và thiếu phụ xinh đẹp kia.
Diệp Vi hâm mộ nói: “Chị Thanh, chị không phát hiện ông chủ của chúng ta dường như lại mạnh hơn rồi à!”
“Có lẽ vậy.”
Lúc này Hoàng Thanh đang hút thuốc, nàng phun một vòng khói về phía cửa kính trong suốt của phòng, để cho ông chủ ở bên trong biết có người bên ngoài.
Thật ra cách âm ở đây rất tốt, dưới tình huống bình thường thì đứng ở cửa là gần như không nghe thấy gì ở trong.
Nhưng tình hình chiến đấu quá kịch liệt, Hoàng Thanh và Diệp Vi có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh của vị thiếu phụ xinh đẹp kia.
“Không dám tưởng tượng, phải sướng thế nào chứ!” Diệp Vi dựa vào vách tường, hai chân khép chặt.
“Cô thử một lần chẳng phải biết rồi.”
Hoàng Thanh lại phun khói.
“Chị cho rằng em không muốn à, là ông chủ chướng mắt em!”
Diệp Vi buồn bực thở dài, tiếp đó còn nói thêm: “Chị Thanh, hay là chị lên đi!”
“Đến khi đó lại kể cho em, tốt nhất là quay video cho em xem với!”
“Cút!”
Hoàng Thanh hung hăng trừng Diệp Vi: “Còn quay video? Ăn rắm đi!”
“Vậy ghi âm được không? Nghe âm thanh cũng không quá đáng nha!” Diệp Vi khoác lên tay bạn thân, cười hì hì làm nũng.
“Tôi không có loại đam mê đó!” Hoàng Thanh lại từ chối.
“Vậy kể cho em nghe cũng được! Đây chính là ranh giới cuối cùng của em. . .”
Diệp Vi vừa nói vừa đong đưa cánh tay của bạn thân, nàng rất tò mò với thực lực của ông chủ nhà mình.
Hoàng Thanh không nói: “Tôi có nói sẽ phát sinh gì đó với ông chủ sao?”
“Chị Thanh, chi đừng vùng vẫy, sớm muộn gì cũng là người của ông chủ thôi!”
“Hơn nữa, đi theo ông chủ cũng không có gì không tốt, dù sao cũng tốt hơn là tên khốn ngày trước. . .”
“A, em sai rồi, không nên nhắc đến tên đó!”
Diệp Vi tự biết nói sai, vội vàng ngậm miệng lại.
Tuy nhiên, nàng khá lắm lời, chỉ dừng một lát lại bắt đầu mở máy: “Đúng rồi chị Thanh, cha mẹ chị vẫn bắt chị thông gia với họ Triệu kia à!”
“Em cảm thấy nếu chị đi theo ông chủ, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề khó khăn của gia đình chị, chị cũng không cần thông gia với họ Triệu kia nữa!”
“Họ Triệu kia quá ghê tởm, vừa nghỉ phải ngủ với tên đó, em đã thấy buồn nôn rồi, đừng nói là chị. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận