Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 566: Cậu cố gắng làm bà chủ, mình nằm thẳng

Chương 566: Cậu cố gắng làm bà chủ, mình nằm thẳngChương 566: Cậu cố gắng làm bà chủ, mình nằm thẳng
Dương Hạo và Trần Hải Âu cùng đi lên.
Sau khi nhìn thấy vị ông chủ mới này, Ngô Đức Hải tự nhiên rất nhiệt tình, thậm chí có thể nói là quỳ liếm, dù sao đối phương cũng nắm chén cơm của mình.
Tuy hắn lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm, cũng có không ít tài nguyên và quan hệ, nhưng người ta quan hệ với hắn, quá nửa là nhìn trúng Giải trí Mạch Điền.
Cũng không có bao nhiêu người làm thân với hắn là vì bản thân hắn, một khi không còn Giải trí Mạch Điền chống lưng, hắn cũng không là gì cả.
Mà trong ngành giải trí cũng chỉ có vài nhà công ty có quy mô như Mạch Điền, hắn muốn tìm một chức vụ ngang bằng, là rất khó khăn.
Đám quản lý cao tâng khác thì kinh ngạc với tuổi tác và ngoại hình của Dương Hạo.
Đầu tiên, bọn họ không ngờ ông chủ mới lại trẻ tuổi như vậy, thứ hai, ông chủ mới trẻ tuổi mà còn có ngoại hình không thua kém nam minh tỉnh.
Nếu như không biết vị này là ông chủ, nói vị này là minh tinh trong ngành giải trí thì mọi người cũng sẽ tin.
Lục Truyền Vũ đi theo nghênh đón thì choáng váng!
Hắn đứng trong đám người, trợn tròn mắt nhìn Dương Hạo, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thân, nhưng vẻ kinh hoàng và khó tin vẫn viết đầy mặt.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, ông chủ mới dĩ nhiên lại là người mình từng đắc tội!
Hai ngày trước lúc ghi hình 'Thần tượng của ta, hắn mới giao phong chính diện với Dương Hạo, khi đó hắn còn nói với người đại diện của mình, Dương Hạo không phải ông chủ công ty mình, có thể làm gì hắn cơ chứt!
Bây giờ thì tốt rồi!
Dương Hạo đã thành chủ công ty của mình thật!
Lục Truyền Vũ nắm chặt nắm đấm, yên lặng tiến đến gân Phương Cầm, nhỏ giọng nói: "Chị Cầm, tên này đã thành ông chủ công ty chúng ta thật rồi, làm sao bây giờ??"
Phương Cầm đã giao lưu với Lưu Thúy, nàng tức giận lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết làm sao, dù sao lúc trước tôi cũng nhắc nhở cậu rồi, hiện giờ cậu cảm thấy tôi có biện pháp xử lý sao?"
"Hi vọng tên này là một ông chủ rộng lượng! Hơn nữa dù sao tôi cũng có thể kiếm tiền cho công ty!"
Lục Truyền Vũ cắn răng, trong lòng đều nghĩ thương nhân chỉ trục lợi, mình vẫn có giá trị lợi dụng.
Phương Cầm thì không nói gì, lúc trước kiêu ngạo, không nghe lời khuyên, bây giờ lại hi vọng đối phương rộng lượng!
Quên đi, dù sao sau này cũng không phải nghệ sĩ dưới trướng mình nữa!
Lúc nay Lưu Thúy đã cho Phương Cầm một viên thuốc an thần, sau này sẽ để nàng làm người đại diện của Tiêu Ngâm Thu, còn tăng chức cho nàng.
Suy nghĩ từ góc độ tiên độ của mình, Phương Cầm xem như là người có lợi khi công ty cải cách.
Cho nên, lúc này nàng rất bình tĩnh, thậm chí nội tâm còn có chút mừng thầm, không rơi vào trạng thái bàng hoàng như mọi người.
Trong đám người, Diệp Đình Đình dung sức bấm tay bạn thân Chu Tử Tinh, kích động nói: "Móa, vị nay cũng quá đẹp trai rôi!"
"Tử Tinh, cậu cố gắng một chút, lên làm bà chủ di
Chu Tử Tinh không lên tiếng, nàng cũng cảm thấy Dương Hạo rất đẹp trai, nhưng giống như nàng và Diệp Đình Đình từng nói, loại đàn ông ưu tú này tuyệt đối có không ít phụ nữ, dù nàng có ý định này thật, cũng chưa chắc đã thành công.
"Tử Tinh, hạnh phúc nửa đời sau của mình phải dựa vào cậu rồi!"
"Nếu cậu thành bà chủ, vậy mình chẳng phải sẽ đi ngang trong công ty sao?"
"Có câu nói thế nào ý nhỉ, một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên!"
"Phi phi phi, mình không phải gàit"
Chu Tử Tinh cười tủm tim trêu chọc một câu: "Vậy cậu là chó rồi??"
"Móal!"
Diệp Đình Đình nhịn không được mà văng tục, lúc này nàng mới phản ứng lại, mình tự đào hố chôn mình.
"Tóm lại, cậu cố gắng lên! Sau này mình có thể nằm thẳng rồi!" Diệp Đình Đình tiếp tục giật dây: "Hơn nữa vị này đẹp trai như vậy, cậu cũng không thiệt! Đâu phải bảo cậu đi theo mấy lão già đây mỡ kia đâu!"
Chu Tử Tinh mím môi một cái, thật ra nàng chỉ xem bạn thân đang nói đùa, hiện giờ nàng để ý nhất là, sau khi Dương Hạo tiếp nhận công ty, nàng có thể thoát khỏi trạng thái đóng băng giống như Tiêu Ngâm Thu hay không.
Là một ca sĩ, lúc nào cũng cũng hướng về sân khấu.
Ca sĩ không có sân khấu thì còn là ca sĩ sao?
Một bên khác.
Dương Hạo đang đi cùng Ngô Đức Hải, thăm quan công ty một vòng.
Giải trí Mạch Điền là công ty âm nhạc, các loại thiết bị và phần cứng của phòng thu âm cực kỳ đỉnh, rất nhiều thiết bị là hàng đỉnh cấp trên thế giới.
Nhưng Dương Hạo cũng không hiểu mấy thứ này, hắn chỉ như cưỡi ngựa xem hoa.
Có một loại cảm giác như 'ừm, đây đều là tiền của ông, để ông đếm một chút.
Tham quan xong, Dương Hạo lại tham gia cuộc họp cấp cao của công ty, nghe một đám quản lý cao tầng báo cáo.
Bởi vì từng sử dụng thẻ học tập ở chỗ của Thái Mỹ Thần, nên vị sếp nằm thẳng như Dương Hạo cũng không phải không hiểu gì cả.
Trước mắt, những người này đang báo cáo thu chi, nhưng chỉ là hình thức, gân như không có thứ gì hữu dụng.
Nhưng Dương Hạo cũng không cắt đứt bọn họ, mà nhân cơ hội này, bắt đầu sử dụng kỹ năng Hỏa Nhãn Kim Tinh với bọn họ, trong lòng cũng hiểu rõ năng lực làm việc của những người này.
Dương Hạo đã quá quen thuộc với quá trình này, đám người báo cáo xong, hắn cũng đã thăm dò xong.
Tổng thể mà nói, tầng quản lý của Mạch Điền cũng không tệ lắm, đục nước béo cò chỉ là số ít, đại bộ phận vẫn có năng lực thật.
Mà tổng giám đốc Ngô Đức Hải cũng có trình độ nghiệp vụ là cấp A, chẳng qua là tại một công ty đã lên sàn như Mạch Điền, năng lực nghiệp vụ cấp A thật ra cũng không đáng là gì, không ít quản lý đang ngồi ở đây đều là cấp A.
Cho nên, nhiều khi năng lực nghiệp vụ chỉ là một, những nhân tố còn lại cũng rất quan trọng.
Ví dụ như kỳ ngộ, may mắn, cơ hội, lựa chọn, vân van. . .
Giống như lần tiếp nhận Thời trang Y Nhân, Dương Hạo lại tuyên bố bổ nhiệm nhân sự tại hội nghị cấp cao.
Lưu Thúy đảm nhiệm chức giám đốc bộ phận nghệ sĩ.
Trần Hải Âu đảm nhiệm chức phó tổng quản lý nhân sự, giám đốc bộ văn hóa xí nghiệp.
Chị Âu vẫn luôn lăn lộn trong đoàn văn công, lăn lộn trong thể chế nhiều năm rồi, đạo lý đối nhân xử thế là không cần bàn.
Tất nhiên, Dương Hạo đưa nàng vào bộ phận nhân sự cũng không phải để nàng làm ra thành tích gì, tác dụng chủ yếu của nàng là 'giám sát bách quan.
Như vậy, bộ nghệ sĩ và bộ nhân sự đều có người của mình.
Mà đối với đám quản lý cấp cao của Mạch Điền mà nói, Lưu Thúy và Trần Hải Âu chính là người cầm Thượng Phương Bảo Kiếm trong tay, bọn họ sẽ phải liều mạng nịnh nọt.
Họp xong, Dương Hạo và Ngô Đức Hải cùng đi đến văn phòng của chủ tịch đời trước.
Ngô Đức Hải ân cần hỏi: "Chủ tịch, ngài xem căn phòng này có cần sửa sang lại chỗ nào không?"
"Không cần phiền phức như vậy!"
Dương Hạo khoát tay, phòng làm việc này tuy có vẻ người lớn một chút, nhưng nội thất rất sang trọng và xa hoa, phá đi thì quá đáng tiếc.
Huống chi có lẽ Dương Hạo một tháng cũng không đến được mấy lần, căn bản không cần giày vò.
Mà Ngô Đức Hải cũng chỉ mượn chuyện này để kiếm hảo cảm từ ông chủ mới mà thôi, nhưng Dương Hạo lại không cho hắn cơ hội anfy.
Thấy Dương Hạo không có kế hoạch sửa lại văn phòng, Ngô Đức Hải liền đổi sách lược, bắt đầu nói đến chính sự, hi vọng cho Dương Hạo một ấn tượng tốt.
"Chủ tịch, còn có một việc cần ngài quyết định."
"Tập đoàn vừa thu mua đoàn văn công Hỗ Thành, cần có người phụ trách việc này, ngài có ứng cử viên nào không? Hay là để tôi tự sắp xếp?"
Ngô Đức Hải nhìn như đang hỏi thăm, nhưng trên thực tế cũng đang thăm dò xem Dương Hạo có ý định đổi vị trí tổng giám đốc này không.
Nếu như không có ý định đổi, vậy việc của đoàn văn công sẽ để cho hắn phụ trách, hoặc là để hắn phái người đi phụ trách.
Mặc kệ nói thế nào, chuyện lớn như vậy đều phải qua tay hắn.
Trái lại nếu Dương Hạo có ý định đổi người, vậy sẽ không cho hắn tham qua vào công việc tốn nhiều thời gian này.
Cho nên, sau khi ném ra vấn đề này, Ngô Đức Hải bắt đầu tràn đây chờ mong mà nhìn Dương Hạo.
Kết quả Dương Hạo chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền nhìn sang Trần Hải Âu cũng đang ở trong phòng làm việc, cười nói: "Chị Âu, chị vốn là người của đoàn văn công Hỗ Thành, việc này giao cho chị xử lý đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận