Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 519: Họ không đến công viên Tân Giang thật chứ?

Chương 519: Họ không đến công viên Tân Giang thật chứ?
“A?”
Tô Vũ Tinh kinh hãi, tiếp đó vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần!”
“Em chỉ thuận miệng nói mà thôi!”
Tuy đều là sinh viên, nhưng bởi vì hoàn cảnh trưởng thành nên tư tưởng của Tô Vũ Tinh vẫn rất khác với tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm.
Trần Nhược Hàm thuộc về loại người có mục tiêu cực kỳ rõ ràng, nàng chính là muốn tìm kẻ có tiền, gả vào nhà giàu có, thay đổi cuộc sống của bản thân.
Nhưng Tô Vũ Tinh thì không có ý nghĩ này, nàng chỉ là một cô gái mới lớn bình thường, vẫn có ước mơ và hướng tới tình yêu, cũng không có quá nhiều nhu cầu về mặt vật chất.
Cho nên lời nói của Dương Hạo lại làm nàng sợ hết hồn, trong lòng nghĩ vị anh rể này thật là hào phóng, quả thực là tổng tài bá đạo trong phim truyền hình đi vào hiện thực.
Tô Vũ Tinh dùng khóe mắt liếc nhìn vị anh rể này một chút, đường nét gương mặt rõ ràng, mũi cao thẳng, rất đẹp trai!
Là thể kết hợp của đàn ông thành công và ông chú đẹp trai!
Hiện giờ, có rất nhiều cô gái trẻ thích các ông chú như vậy, Tô Vũ Tinh bởi vì thường xuyên cày phim, nên cũng rất thích các nam diễn viên lăn lộn trong vòng ‘ông chú’.
Có điều, vị anh rể trước mắt còn hoàn mỹ hơn nhân vật do các nam diễn viên kia đống, chỉ nhìn một lát mà tiểu nha đầu này đã có một loại tim nhảy như hươu con.
Dương Hạo cũng không để ý phản ứng của tiểu nha đầu, mà trực tiếp hỏi: “Có bằng lái không?”
“A, có!”
Tô Vũ Tinh vô thức gật đầu một cái.
Nhận được câu trả lời, Dương Hạo tìm chỗ dừng xe bên đường, tiếp đó cởi dây an toàn của mình.
“Xuống xe!”
“A?”
Tô Vũ Tinh mờ mịt, nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, còn chưa đến trung tâm thương mại Hằng Long mà.
Có điều, tuy nghi hoặc nhưng nàng vẫn nghe lời anh rể mà xuống xe.
“Ngồi vào vị trí lái đi!” Dương Hạo cười chỉ chỉ cửa ghế tài xế: “Em lái đi!”
“Hả? Em lái ư?”
Đôi mắt đẹp của Tô Vũ Tinh trợn tròn, giật mình nhìn Dương Hạo.
“Không phải em thích chiếc xe này sao? Lái thử một chút đi!’
Dương Hạo gật đầu với Tô Vũ Tinh, sau đó liền leo lên ghế phụ.
Tô Vũ Tinh do dự một chút, vẫn ngồi vào vị trí lái, tuy rất giật mình với việc Dương Hạo đưa xe cho nàng lái, nhưng sâu trong nội tâm của tiểu nha đầu vẫn có vài phần chờ mong, thậm chí là kích động.
Nhưng sau khi ngồi vào vị trí lại, nàng lại không biết phải làm sao, tay cũng không biết để vào đâu.
Lúc này Dương Hạo bỗng nhiên nghiêng người qua, bởi vì không gian nhỏ, nên gương mặt của vị anh rể này và nàng chỉ cách nhau hơn 20cm mà thôi.
Đôi mắt đẹp của tiểu nha đầu lại trợn tròn, trong đầu lập tức xuất hiện rất nhiều tình tiết trong các bộ phim truyền hình, nàng chợt hít thở dồn dập, ngực lên xuống kịch liệt, đầu óc trống rỗng.
Kế tiếp có phải là hôn?
Phim thần tượng đều diễn như vậy mà!
Một ý nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu Tô Vũ Tinh, nàng dĩ nhiên lại quên né tránh, cũng quên kêu lên, tựa như đang chờ chuyện nào đó phát sinh!
Nhưng ngay sau đó, Dương Hạo chỉ giúp nàng thắt dây an toàn.
“Lái xe là phải thắt dây an toàn, như vậy mới an toàn!”
Dương Hạo cười ha ha nhắc nhở một câu, tiếp đó lại ngồi trở về vị trí của mình.
Tô Vũ Tinh thở phào một cái, giống như trút được gánh nặng, nhưng cũng có một ít thất vọng.
A??
Sao lại còn có thất vọng!
Điên rồi, mình nhất định là điên rồi!!
Tô Vũ Tinh vô thức nhíu mày, tiếp đó lắc lắc đầu nhỏ để cho mình tỉnh táo lại một chút.
“Đây là nút thời động…”
“Đổi sang chế độ D, chậm rãi nhấn ga…”
Dương Hạo ngồi ở bên cạnh, bắt đầu chỉ huy tiểu nha đầu.
Tô Vũ Tinh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cẩn thận lái xe, trong bất tri bất giác, lòng bàn tay cầm vô lăng đã đầy mồ hôi. . .
“Thả lỏng, em chơi xe điện trong công viên chưa?”
“Thật ra cũng như nhau thôi, rất đơn giản!”
“Thực sự không được thì cứ coi nó như xe đụng, đụng hỏng thì mua một chiếc khác là được. . .”
Dương Hạo cười ha ha nói, cho tiểu nha đầu này một không khí thoải mái nhẹ nhõm.
Lúc này cũng không phải giờ cao điểm, xe cộ không nhiều, cho nên lái cũng không vất vả, Tô Vũ Tinh làm quen một lúc, đã dám tăng tốc độ, đồng thời từ từ cảm nhận được niềm vui thú khi được lái xe.
Thấy tiểu nha đầu thả lỏng hơn, Dương Hạo cười hỏi: “Sao rồi, có phải thấy tốt hơn rồi không?”
“Đúng nha!”
“Cảm giác lái xe rất thú vị!”
Tô Vũ Tinh thật ra rất thông minh, lại thêm trẻ tuổi, năng lực tiếp nhận sự vật mới lạ rất tốt, càng ngày càng thành thạo.
“Ừm, có thể tăng tốc, nhanh hơn một chút!”
Lúc này phía trước không có xe, nên Dương Hạo lại khích lệ một acua.
“Vâng!”
Tô Vũ Tinh nắm chặt vô lăng, lại nhấn thêm chân ga, chiếc Panamera vốn đang chạy như rùa, rất nhanh đã tăng tốc độ.
Tô Vũ Tinh lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui khi lái xe tốc độ cao, kích động và hưng phấn làm cho khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu biến thành đỏ bừng.
Dương Hạo ngồi ở bên cạnh thì cười ha ha nhìn nàng, nụ cười trên mặt thiếu nữ cực kỳ rực rỡ, tựa như ánh nắng trong mùa hè này!
Cho nên, đàn ông vĩnh viễn thích gái 18 cũng là có nguyên nhân.
Các nàng hoạt bát vui tươi, toàn thân đều là hơi thở thanh xuân và sức sống mà người trung niên không có, ở bên cạnh các nàng, tựa như mình cũng trẻ lại rất nhiều.
Chờ đến khi thành thạo hơn, Tô Vũ Tinh còn vui vẻ ngâm nga, nàng hát cũng không phải rất hay, nhưng trong giọng hát lại chất chứa sự vui sướng, để cho lão già Dương Hạo có một loại cảm giác như gió xuân.
Ừm, tuổi trẻ thật tốt!!
Dương Hạo yên lặng cảm khái một câu.
Khu thương mại Hằng Long.
Lưu Mỹ Ngọc và Mạnh Ngọc Ngọc đến nơi, hai người dừng xe xong mới phát hiện, chiếc Panamera của Dương Hạo và Tô Vũ Tinh đã không thấy bóng dáng.
Lưu Mỹ Ngọc nghi ngờ nói: “Dương đại ca lái xe chậm vậy?”
“Đúng nha, sao còn chưa đến?”
Mạnh Ngọc Ngọc xuống xe, nhìn quanh bãi đỗ xe ngầm, vẫn không nhìn thấy bóng dáng chiếc Panamera của mình.
Lưu Mỹ Ngọc cũng xuống xe, một tay chống cửa xe, lại hơi giật mình hỏi: “Dương đại ca sẽ không đưa Vũ Tinh đến công viên Tân Giang chứ??”
“Không biết!”
“Nhưng tiến triển không nhanh như vậy mới đúng!”
Mạnh Trà Trà vẫn hiểu em họ mình, tiểu nha đầu này không phải loại người hám của, không thể xây dựng quan hệ với Dương đại ca nhanh như vậy được, nhiều nhất cũng chỉ có hảo cảm mà thôi.
“Vậy tại sao còn chưa đến?”
Lưu Mỹ Ngọc đóng cửa xe, cũng bắt đầu nhìn quanh bãi xe.
“Để tôi gửi wechat hỏi Vũ Tinh.”
Mạnh Ngọc Ngọc lấy điện thoại gửi tin nhắn hỏi thăm, kết quả không nhận được trả lời.
“Ah? Sao thế này?”
“Họ không đến công viên Tân Giang thật chứ??”
“Chẳng lẽ mình nhìn nhầm Vũ Tinh??”
Em họ mình vẫn luôn trả lời tin nhắn rất nhanh, kết quả lần này lại không trả lời, ngay cả Mạnh Ngọc Ngọc cũng không thể không hoài nghi, lẽ nào hai người kia quay đầu đi công viên Tân Giang thật rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận