Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 391: ‘Mẹ vợ’ hơn bốn tuổi

Chương 391: ‘Mẹ vợ’ hơn bốn tuổi
“Hả? Mẹ em tìm đến cửa?”
Dương Hạo vô thức bóp trán, chân trước vừa ngủ con gái nhà người ta, chân sau mẹ người ta tìm đến cửa, quả thực là lúng túng.
“Em nghe máy đi!”
“Đừng để mẹ em tưởng em gặp nguy hiểm gì lại báo cảnh sát.”
Dương Hạo ra hiệu Trần Nhược Hàm nghe máy, bản thân thì đi ra khỏi phòng tắm, để hai mẹ con có không gian nói chuyện.
Tiểu bạch hoa nằm trong bồn tắm xa hoa, hít sâu một hơi, tiếp đó nhận điện thoại.
“Nhược Hàm, con làm gì? Tại sao bây giờ mới nghe máy!”
Không có gì bất ngờ, sau khi nghe máy chính là tiếng chất vấn của mẹ.
“Mẹ, con có bạn trai. . .”
“Cho nên, con và tên nhãi đó đi khách sạn??”
Trần Hải Âu lập tức răn dạy: “Có phải con quên những gì mẹ nói rồi không?”
“Vốn liếng lớn nhất của con chính là xinh đẹp, trong sạch càng là bước đầu tiên để gả vào gia đình giàu có!!”
“Con lập tức đi ra cho mẹ, mẹ đã chờ ở đại sảnh khách sạn!!”
Trần Nhược Hàm nhỏ giọng đáp một câu: “Mẹ, đã muộn rồi.”
“Muộn? Con. . .”
Trần Hải Âu đứng ở đại sảnh khách sạn, bộ ngực khá có quy mô bắt đầu chập trùng, nàng hít sâu hai hơi, mới thở phì phò nói: “Mẹ chờ con ở quán cà phê tầng năm!”
Nói xong, Trần Hải Âu liền cúp máy.
Trên lầu.
Trần Nhược Hàm thả điện thoại qua một bên, tiếp đó mở vòi hoa sen phía trên bồn tắm, có giọt nước chảy xướng từ cổ của nàng, lưu lại một vết nước trên da thịt trắng như tuyết.
Sau khi lau khô người, nàng đi ra ngoài.
“Chú Dương, mẹ em muốn gặp chúng ta, bà ấy đang ở quán cà phê tầng 5.”
“Nếu chú không muốn gặp, em có thể tự giải thích.” Trần Nhược Hàm vừa lau tóc vừa yếu ớt nói với Dương Hạo.
“Không có gì, chúng ta cùng đi.”
Dương Hạo cưng chiều xoa xoa đầu Tiểu bạch hoa, tiếp đó cầm máy sấy, giúp nàng sấy tóc.
Tiểu bạch hoa mới 19 tuổi, để Dương Hạo không tự chủ được mà xuất hiện một loại tâm lý trìu mến, đám NPC khác trong mắt Dương Hạo đều được xưng là phụ nữ, còn Trần Nhược Hàm thì lại cho Dương Hạo một loại cảm giác như thiếu nữ.
Mặc quần áo tử tế, hai người cùng đi thang máy xuống tầng 5.
Quán cà phê chỉ có lẻ tẻ vài người, Trần Hải Âu ngồi trong một góc gần cửa sổ, lúc này nàng đang ngẩn người nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Đóa hoa tươi bồi dưỡng cẩn thận 19 năm, lại bị người ta bê cả chậu, nàng tự nhiên rất cáu.
“Chú Dương, kia là mẹ em.”
Đi vào quán cà phê, Trần Nhược Hàm chỉ về phía mẹ mình.
Dương Hạo nhìn theo ngón tay nàng, tiếp đó liền nhìn thấy một phụ nữ tầm tuổi mình, đối phương mặc một chiếc váy dài màu đen, dù trong quán cà phê, nàng vẫn đeo kính râm, che khuất nửa gương mặt.
Mái tóc màu nâu hơi xoăn rối tung bên vai, rất có phong tình vũ mị.
Còn trẻ như vậy?
Dương Hạo vốn cho rằng mẹ của Trần Nhược Hàm phải là một phụ nữ trung niên hơn 40, nhưng đối phương chỉ có vẻ 33, 34 tuổi, dường như còn nhỏ tuổi hơn mình.
Cho nên, mình cũng gia nhập hàng ngũ có ‘mẹ vợ’ nhỏ tuổi hơn rồi???
Không đúng, Trần Nhược Hàm đã 19 tuổi, như vậy đối phương ít nhất cũng phải lớn tuổi hơn mình mới đúng!
Có lẽ là chăm sóc tốt, cho nên mới trông khá trẻ.
Khi Dương Hạo đang suy nghĩ lung tung, Trần Nhược Hàm đã kéo hắn đi về phía Trần Hải Âu.
“Mẹ.” Trần Nhược Hàm rụt rè kêu một tiếng.
Trần Hải Âu không để ý đến con gái mình, mà đưa mắt nhìn vào Dương Hạo, lông mày lại nhíu chặt lại.
Người này nhìn qua cũng đẹp trai, nhưng nhìn qua đã biết là hơn 30, vẻ thành thục và tang thương ở trên người là không thể che giấu.
Cho nên, cái gọi là bạn trai của con gái mình, lại là một tên già??
Trần Hải Âu đã phát hiện con gái thích đàn ông có tuổi từ lâu rồi, đây là bởi vì con bé vẫn thiếu tình cha, nàng còn từng cảnh cáo con gái, đừng bị mấy lão già lừa, đám lão già kia đều rất có thủ đoạn.
Kết quả. . .
Mình vẫn không coi chừng tốt.
Con gái chung quy vẫn bị một lão già lừa!!
Trần Hải Âu không có ý chào hỏi Dương Hạo, trực tiếp mặt lạnh hỏi: “Cậu bao tuổi?”
“35!” Dương Hạo nói thật.
“35??”
Trần Hải Âu lấy kính râm xuống, ném thẳng lên bàn, chỉ vào Dương Hạo chất vấn: “Cậu có biết Nhược Hàm nhà tôi bao tuổi không?”
Trần Nhược Hàm tiếp lời: “Mẹ, con là người trưởng thành rồi, con có thể phụ trách chuyện của bản thân.”
“Con biết cái gì? Ngồi qua một bên!”
Trần Hải Âu hung hăng trừng mắt với con gái.
Dương Hạo thì lại rất bình tĩnh kéo Trần Nhược Hàm ngồi xuống đối diện Trần Hải Âu, tiếp đó vẫy vẫy tay với nhân viên: “Một ly latte, một ly macchiato ít đường.”
“Vâng tiên sinh.”
Phục vụ lên tiếng, cũng tò mò nhìn ba người một chút, nàng vừa nghe thấy cô bé xinh đẹp này gọi thiếu phụ vẫn còn phong vận này là mẹ.
Thế nhưng bạn trai của cô bé này hình như còn không nhỏ hơn mẹ của nàng bao nhiêu, rất thú vị.
Chỉ là phục vụ viên cũng chỉ có thể tưởng tượng về kịch bản này thôi, chứ không dám đến gần nghe lén.
Thấy Dương Hạo bình tĩnh như thường, Trần Hải Âu càng tức hơn, sau khi phục vụ viên rời đi, nàng lập tức đen mặt chấn vấn: “Nhược Hàm mới 19 tuổi, cậu cảm thấy cậu làm vậy có thích hợp không?”
Dương Hạo không trả lời ngay, mà mở miệng: “Ngài xưng hô thế nào?”
“Trần Hải Âu.”
“Cậu đừng gọi tôi là dì, tôi chỉ hơn cậu 4 tuổi thôi!”
Trần Hải Âu năm nay 39 tuổi, nàng sinh Trần Nhược Hàm năm 20, là một ca sĩ của đoàn văn công, trước nay nàng vẫn luôn chú trọng chăm sóc bản thân, nhìn qua có vẻ trẻ hơn năm sáu tuổi, lúc đi ra ngoài với con gái, cũng giống như một đôi chị em xinh đẹp.
Nghe Trần Hải Âu nói vậy, Dương Hạo không khỏi bật cười: “Yên tâm, chúng ta tính riêng! Vậy tôi gọi chị là chị Âu đi.”
Trần Hải Âu gật đầu, rất nhiều người đều gọi nàng là chị Âu, cho nên nàng cũng quen với cái xưng hô này.
“Chị Âu, chuyện đã phát sinh, nói nhiều cũng không ý nghĩa gì.”
“Nhược Hàm đi theo tôi, tôi sẽ có trách nhiệm với cô ấy, điểm này chị có thể yên tâm.” Dương Hạo nghiêm túc tỏ thái độ.
“Chịu trách nhiệm? Cậu định chịu trách nhiệm thế nào? Đừng nói là cậu muốn cưới Nhược Hàm nhà tôi! Tôi sẽ không đồng ý!” Trần Hải Âu nhìn chằm chằm vào Dương Hạo, thở phì phò nói.
“Chị Âu, chị nghĩ nhiều rồi. Kết hôn là không thực tế, Nhược Hàm mới bao tuổi chứ!” Dương Hạo cười lắc đầu.
“Cậu biết vậy thì tốt. Vậy cậu định chịu trách nhiệm thế nào?”
Trần Hải Âu cầm ly cà phê nhấp một ngụm, chờ đợi Dương Hạo trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận