Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 187: Phải báo ân

Chương 187: Phải báo ân
Lúc này, trong đầu tất cả mọi người chỉ có ba chữ: Mưu đồ gì?
Một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi lại nhiều tiền như vậy, tìm một người đàn ông có tuổi ly hôn và nuôi con riêng, rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Lẽ nào thật sự là thèm vào cửa để làm mẹ kế???
Khi mọi người đang nghi ngờ không thôi, Dương Hạo và Lưu Nhã Ny đỗ xe xong và đi vào phòng yến hội.
“Tiểu Hạo đến rồi.”
Cô ba Hách Phương là người đầu tiên nhìn thấy Dương Hạo.
Tiếp đó ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa phòng yên hội.
Hôm nay Dương Hạo mặc một bộ âu phục Hermes loại hưu nhàn, cực kỳ có tinh thần, nhất là sau khi giảm cân, cả người nhìn trông rất có phong độ.
“Khí chất của tiểu Hạo không giống lúc trước, nhìn qua trẻ hơn không ít.”
Dương Tuệ Chi cảm thán một câu.
“Đúng đúng, bây giờ nhìn trông chỉ 30 tuổi.” Hách Phương phụ họa theo.
Lương Phi thì lại nói thầm: Đây không giống như chán nản nha, trái lại còn có chút thần thái của nhân sĩ thành công.
“Chú ba, cô ba, cô út…”
Đi đến gần bàn của mọi người, Dương Hạo mở miệng chào hỏi.
Cô ba Hách Phương mở miệng trêu: “Tiểu Hạo, cháu có người bạn gái xinh đẹp như Tâm Di từ bao giờ vậy, thế mà trong nhà không biết gì, giấu rất sâu nha!”
“Đây chẳng phải là biết rồi ư! Tâm Di, đây là cô ba.”
Dương Hạo rất tự nhiên khoác tay lên vai Tôn Tâm Di, mở miệng giới thiệu.
“Tuệ Trân giới thiệu rồi. Tên nhóc nhà cháu đúng là im hơi lặng tiếng lại làm việc lớn.” Hách Phương cảm thán một câu.
Dương Hạo cười không nói, kéo Tôn Tâm Di ngồi xuống.
Lương Hiểu Quân quét mắt nhìn Dương Hạo ở đối diện mình, hỏi dò: “Tiểu Hạo, cháu lại phát tài rồi à?”
“Tạm được, kiếm được món tiền nhỏ!”
Dương Hạo qua loa một câu, hắn hiểu rõ chú út này, đối phương là loại họ hàng ngại lắm mồm thích giàu mà mỗi người đều có.
Khi nhà bạn phát đạt, họ sẽ liếm tốt hơn bất kỳ ai, nếu bạn xuống dốc, họ sẽ châm chọc khiêu khích.
Loại họ hàng này có thể tổng kết bằng bốn chữ, chính là: Không cần cũng được!
Cho nên Dương Hạo cũng không thèm để ý đến vị chú út này.
Có nhiều nha, loại họ hàng này cũng không phải là không có gì khác, họ cũng có ý nghĩa tồn tại.
Ví dụ như, có thể làm phông nền để trang bức!
Dương Hạo không nhìn thấy lì xì trên bàn, liền hỏi một câu: “Hôm nay là đưa lì xì hay là viết lễ lên sổ?”
“Viết lễ lên sổ.”
Lương Hiểu Quân cihr chỉ một góc của phòng, nơi đó có một cái bàn lớn, có ba người đang ngồi sau thu lễ.
“Tiểu Hạo, bây giờ cháu đã kiếm được tiền, phải biết báo ân nha.”
“Lúc trước chú hai cháu đã giúp đỡ cháu không ít trong lúc khó khăn.”
Lương Hiểu Quân lại bổ sung một câu, ý là để Dương Hạo mừng nhiều một chút, đồng thời cũng muốn thăm dò tài lực của người cháu trai này, xem xem có phải phát đạt thật hay không.
“Chú nói đúng.”
Dương Hạo gật đầu một cái, trong lòng thì lại oán thầm: Còn cần ông nhắc sao?
Nhà chú hai quả thực là không thể chê với nhà Dương Hạo, biết Dương Hạo cần tiền, không nói hai liền lời chuyển 100.000.
Tuy Dương Hạo đã trả hết tiền, nhưng hắn vẫn nhớ tình nghĩa này.
Cũng không phải tất cả họ hàng thân thích đều có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khi bạn khó khăn!!
Hiện thực là, không nói vài câu châm chọc đã là tốt rồi.
Dương Hạo đứng lên, chuẩn bị đi mừng quà.
“Chúng ta cũng đi thôi, không cần chờ đại ca và chị dâu.”
Thấy Dương Hạo đứng lên, Lương Hiểu Quân cũng đứng lên, mọi người cũng chưa mừng, vốn là chờ đại ca Dương Quốc Dân đến thì đi chung.
Lương Hiểu Quân rất tò mò, người cháu trai dường như lại phát tài này sẽ mừng bao nhiêu tiền, nên chủ động đi theo.
Dương Quốc Phú hỏi: “Tiểu Hạo, sao cha mẹ cháu vẫn chưa đến?”
“Cháu cũng không biết, chắc là tắc đường!”
Lúc Dương Hạo rời khỏi Quan Giang Lan Đình thì đã gửi tin cho mẹ, mẹ nói là đã ra cửa, theo lý thuyết thì cũng sắp đến.
“Được rồi, vậy không chờ họ.”
Mọi người lập tức đi đến trước bàn nhận lễ mừng.
Viết lễ lên sổ là một cách thu lễ tương đối truyền thống, bình thường gia chủ sẽ tìm một người chữ đẹp cầm bút, ghi chép lại tất cả lễ nghĩa theo cấp bậc họ hàng bạn bè.
Mà người phụ trách thu tiền thì là người thân tương đối đáng tin, trước mắt có hai người đang ngồi sau bàn, một là em gái của em dâu Dương Hạo, Điền Miêu Miêu, một là em gái của cô hai Dương Hạo, Tôn Khánh Mai.
Có thể nhà chú hai Dương Hạo, bên ngoại đã chiếm nửa bầu trời, phụ trách lấy tiền là không có người của Dương gia.
“Dương Quốc Phú, 2000.”
Đi đến trước bàn, Dương Quốc Phú đưa số tiền đã chuẩn bị trước qua.
Mấy anh em bọn họ đã bàn trước, một nhà 2000.
Người phụ trách ghi chép là một kế toán của tập đoàn sắt thép Nghi Thành, họ Lưu.
Vị kế toán này viết chữ rất đẹp, các lãnh đạo của tập đoàn sắt thép Nghi Thành có việc vui gì đều sẽ gọi vị này đến hỗ trợ.
Lần này tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu trai, Dương Quốc Cường cũng mời vị kế toán họ Lưu này đến.
“Dương Quốc Phú! Đây là anh em bản gia của trưởng khoa Dương nha?”
Kế toán Lưu vừa ghi chép, vừa thuận miệng nói một câu.
“Ừm, tôi là lão tam trong nhà.” Dương Quốc Phú gật đầu một cái.
Tôn Khánh Mai nhận tiền cũng biết Dương Quốc Phú, bà lên tiếng chào hỏi vị ‘thông gia’ này, trong lòng thì lại nghĩ, người Dương gia mừng cũng không ít.
Bên Tôn gia nhà bà thống nhất mừng 1000, dù sau cũng chỉ là tiệc đầy tháng, cũng không phải là kết hôn.
“Dương Tuệ Trân, 2000.”
“Dương Tuệ Chi, 2000.”
Theo Dương Quốc Phú xong, hai cô em gái cũng đưa tiền mừng.
“Xem ra là em gái rồi.”
Kế toán lưu là một người đàn ông khoảng 50, miệng có vẻ hơi rộng, vừa viết còn vừa lẩm bẩm.
Mấy trưởng bối mừng xong, Lương Phi cười ha ha tiến lên trước: “Lương Phi, 2000.”
Thấy hắn cũng theo 2000, Dương Tuệ Trân và Dương Quốc Phú đều không nhịn được mà nhìn hắn một cái, dựa theo tập tục bên này, em trai em gái chưa kết hôn thì không cần mừng tiền.
Bởi vì chưa kết hôn có nghĩa chưa tự lập môn hộ, cho nên Lương Phi không mừng cũng không có gì.
Tất nhiên đây là tùy từng tình huống, có người tiết kiệm thì lấy tập tục ra nói, cũng có người cảm thấy tình cảm anh em không tệ, cũng nguyện ý bỏ tiền mừng.
Cho nên Lương Phi mừng cũng không có gì, nhưng vấn đề là hắn mừng hơi nhiều, bằng các trưởng bối.
Mà Dương Quốc Phú và Dương Tuệ Trân lại không biết, Lương Phi mừng tiền thật ra là nghe theo ý của Lương Hiểu Quân.
Lương Hiểu Quân vì muốn liếm nhà anh hai, nên nhân dịp này mừng nhiều một chút, nhưng mọi người đã thương lượng mỗi nhà 2000, nên Lương Hiểu Quân mà mừng nhiều hơn thì không tốt lắm, nên mượn tay con trai để đưa tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận