Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 392: Sơn Thủy Trang Viên

Chương 392: Sơn Thủy Trang Viên
Mà lúc này, phục vụ viên cũng mang hai ly cà phê đến: “Tiên sinh, cà phê của ngài.”
Phục vụ viên để cà phê xuống, bước chân rất chậm, nàng cũng hóng chuyện bên này.
Đáng tiếc Dương Hạo không cho nàng cơ hội, hắn cầm ly cà phê lên thưởng thức một chút, chờ phục vụ viên đi xa mới nói: “Chị Âu, tôi biết vật chất không đại biểu cho tất cả, nhưng ít ra cũng có thể đại biểu cho thái độ của tôi.”
Dương Hạo hỏi: “Chị biết Sơn Thủy Trang Viên chứ?”
“Sơn Thủy Trang Viên?”
“Tất nhiên là biết, đó là khu biệt thự đỉnh cấp ở Giang Thành!”
“Cậu muốn nói là, cậu ở Sơn Thủy Trang Viên ư??”
Trần Hải Âu có chút hăng hái nhìn Dương Hạo, từ cách ăn mặc của đối phương, có thể thấy cũng có thực lực kinh tế nhất định, bằng không cũng không có khả năng lừa được con gái mình.
Nhưng nếu nói đối phương ở Sơn Thủy Trang Viên, thì Trần Hải Âu vẫn có nghi vấn.
Sơn Thủy Trang Viên là một khu biệt thự, căn nhỏ nhất cũng hơn 600m2, rẻ nhất cũng hơn 35 triệu, cho nên người ở trong đó không phú thì quý.
Dương Hạo nhàn nhạt đáp một câu: “Tôi không ở Sơn Thủy Trang Viên, nhưng tôi mua cho Nhược Hàm một căn trong đó!”
Nghe thấy câu đầu tiên, Trần Hải Âu còn có chút khinh thường, lòng thầm nghĩ: Không ở Sơn Thủy Trang Viên vậy thì nhắc đến làm cái rắm gì!
Nhưng khi nghe thấy nửa câu sau của Dương Hạo, nàng trực tiếp ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào cậu ‘con rể’ này, trên mặt viết đầy kinh hãi.
Không chỉ là nàng, mà Trần Nhược Hàm ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn chú Dương của mình, đối phương cũng không nói chuyện này cho mình biết.
Thật ra khi Dương Hạo nói sẽ chịu trách nhiệm, Tiểu bạch hoa cũng rất tò mò chú Dương nhà mình sẽ làm gì, tiếp đó đối phương liền nói muốn tặng mình một căn nhà trong Sơn Thủy Trang Viên.
Trần Nhược Hàm biết tài lực của chú Dương, chú Dương đã nói thì chắc hẳn là thật.
Sửng sốt chốc lát, Trần Hải Âu xác nhận nói: “Cậu nói cậu mua cho Nhược Hàm một căn nhà trong Sơn Thủy Trang Viên?”
“Ừm.” Dương Hạo gật đầu.
“Đã mua rồi??” Trần Hải Âu truy vấn.
“Mua rồi. Là một căn biệt thự 1260m2.”
Dương Hạo nói tin tức căn nhà do cha hack ban thưởng, trong lòng còn yên lặng cho cha hack một like, ban thưởng này rất thích hợp để trang bức.
“Sơn Thủy Trang Viên, còn là 1260m2???”
Trần Hải Âu triệt để choáng váng, nàng kinh ngạc nhìn Dương Hạo, ngửa ngày sau mới mở miệng nói: “Cậu nói thật?”
“Còn có thể giả sao?”
Dương Hạo nhún vai, tiếp đó ôm bả vai Trần Nhược Hàm nói: “Tôi cũng đang định đưa Nhược Hàm đi làm thủ tục sang tên, hay là chị Âu đi cùng luôn?”
“Bây giờ?”
“Đúng!” Dương Hạo gật đầu.
“Được! Tôi đi cùng hai người!”
Trần Hải Âu trực tiếp đứng lên, nếu như con gái mình tìm được một người đàn ông tặng con bé một căn biệt thự trong Sơn Thủy Trang Viên thật, như vậy có tuổi một chút cũng không sao.
Huống hồ người này còn rất đẹp trai, thậm chí rất hợp với hình mẫu lý tưởng của nàng.
Dương Hạo thì lấy điện thoại ra, gọi cho quản gia của phòng tổng thống: “Quản gia Luu, sắp xếp cho tôi một chiếc xe, tôi muốn ra ngoài.”
Phòng tổng thống có phục vụ kèm theo xe riêng, muốn ra ngoài thì chỉ cần nói với quản gia một câu là được.
Ba người đi đến đại sảnh khách sạn, quản gia đã chờ ở cửa.
“Dương tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong.”
Quản gia tươi cười chỉ chỉ chiếc Rolls Royce dừng ở trước cửa.
“Cảm ơn.” Dương Hạo khẽ gật đầu.
Mà lúc này, tài xế đã hỗ trợ mở cửa xe, một tay làm thủ thế mời lên xe, một tay khác thì đỡ trần xe, đề phòng khách quý cộc đầu.
Nghi thức cảm giác kéo căng, trực tiếp làm mẹ con Trần Hải Âu và Trần Nhược Hàm ngơ ngác.
Loại cuộc sống này chính là thứ các nàng vẫn luôn theo đuổi, Trần Hải Âu muốn con gái gả vào gia đình giàu có, người làm mẹ như nàng cũng được thơm lây, mà bây giờ, giấc mơ này dường như đã thành hiện thực!
Dương Hạo để hai mẹ con ngồi ở hàng sau, mình thì ngồi ở tay lái phụ.
Đây là lần đầu tiên Trần Hải Âu ngồi xe Rolls Royce, ngẩng đầu lên là bầu trời mang tính tiêu chí của Rolls Royce, cảm giác lộng lẫy và xa hoa phả thẳng vào mặt.
Người đàn ông của nàng từng lăn lộn trong thể chế, lúc đỉnh cao cũng coi như là giàu có, nhưng cũng không dám kiêu căng, căn bản là không dám ngồi Rolls Royce ra ngoài.
Về sau vị này lại đi vào đạp máy may, Trần Hải Âu vốn là tình nhân bên ngoài, thoáng cái đã không còn chỗ dựa dẫm, cũng may nàng cũng có chút tiền dành dụm, cộng thêm thu nhập của mình, cuối cùng cũng nuôi được Trần Nhược Hàm đến trưởng thành.
Trước khi đến, Trần Hải Âu cho rằng con gái bị lừa, kết quả dường như không giống như nàng nghĩ.
Trần Hải Âu dán vào tai con gái, hỏi nhỏ: “Nhược Hàm, cậu ta làm nghề gì?”
“Tổng tài.”
Trần Nhược Hàm nhẹ giọng đáp hai chữ, bây giờ không tiện giải thích nhiều, nhưng hai chữ này đại biểu cho rất nhiều thứ.
Trần Hải Âu khẽ gật đầu, cũng không hỏi gì nữa, mà tập trung vào chiếc Rolls Royce này, còn lấy điện thoại ra selfie vài tấm.
Loại người như Trần Hải Âu, coi nhất nhất là mặt mũi, bởi vì trước kia làm tình nhân cho người ta, cho nên vẫn luôn bị bạn bè thân thích, thậm chí là người nhà coi thường, cho nên nàng dùng mọi biện pháp để chứng tỏ mình sống rất tốt.
Nhưng tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, thứ này rất khó gạt được người khác, sau khi vị kia đi vào đạp máy may, chất lượng sinh hoạt của nàng và con gái không thể nói là kém, nhưng cũng không nói là tốt, cũng không có vốn liếng để khoe khoang.
Đại khái khoảng nửa tiếng sau, chiếc Rolls Royce dừng lại trước cao ốc bán nhà Sơn Thủy Trang Viên.
Lúc này đã đến giờ tan tầm, nhưng thấy chiếc Rolls Royce dừng ở cửa, nữ tiếp tân và nhân viên bán hàng vẫn vô cùng nhiệt tình.
Tài xế đi xuống mở cửa xe.
Trần Hải Âu và con gái xuống xe dưới ánh mắt ngưỡng mộ của nữ lễ tân và các nhân viên bán hàng, loại ánh mắt này để lòng hư vinh của Trần Hải Âu được thỏa mãn cực lớn.
“Phu nhân, ngài đến xem nhà ư? Hay là có hẹn trước??”
Nữ lễ tân cung kính nói với Trần Hải Âu, mà một câu ‘phu nhân’ này cũng làm cho Trần Hải Âu vui vẻ.
‘Phu nhân’, cái xưng hô này làm cho người ta cảm giác như một người phú thì quý.
Lúc này, Dương Hạo tiếp lời: “Có một căn 1260m2, đã trả tiền.”
“Vâng, ngài là Dương tiên sinh đúng không?”
Nữ lễ tân lập tức nhìn vào Dương Hạo, chiều nay có một đại gia thần bí mua lại một căn biệt thự 1260m2, đã trả tiền, còn chưa làm thủ tục sang tên.
“Ừm, là tôi.” Dương Hạo khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận