Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 98: Ngươi là ta trong lòng nhất mỹ đám mây (length: 8238)

Tuệ Tử pha trà xong mang tới, hai người đàn ông đã đạt được sự đồng thuận, đang bắt tay nhau.
"Tại đại huynh đệ, nhờ ngươi cả."
"Phụt."
Hai người đàn ông cùng nhìn nàng, Tuệ Tử thu lại nụ cười.
"Ách, giọng miền nam gọi đại huynh đệ nghe thật hay."
Cô dùng tiếng phổ thông lơ lớ kiểu người miền bắc nói chuyện giọng địa phương, vị tổng giám đốc trẻ tuổi bá đạo lúc này cũng khá buồn cười.
Thương vụ đã thỏa thuận xong, Vu Kính Đình tiễn Đỗ Trọng ra cửa, Đỗ Trọng vừa bước đến cửa liền bị trượt chân vì băng, Vu Kính Đình đỡ hắn.
Tuệ Tử không nhịn được cười như một bà mẹ, đầu óc lại tự vẽ ra một cảnh tượng.
Nếu như, Vu Kính Đình biết cái người đàn ông hắn đỡ này, sau vài năm nữa sẽ giống như kẹo da trâu dính lấy vợ hắn, liệu anh có còn tốt bụng đỡ người như vậy không?
"Nghĩ gì mà cười ngớ ngẩn thế?"
"Nghĩ, ngươi đá Đỗ chủ nhiệm ra ngoài ba dặm, khiến hắn trượt băng quay vòng ba trăm sáu mươi lăm độ."
Với tính cách của anh, phần lớn sẽ đối xử như vậy với người theo đuổi cô.
"Đánh thần tài làm gì?"
"Lần này hắn cần bao nhiêu dược liệu?"
"Hắn nói có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, bảo ta thống kê số lượng rồi báo lại, muốn đặt cọc trước nhưng ta không chịu."
Tuệ Tử gật đầu, đơn hàng lớn như vậy, Đỗ Trọng đúng là xứng với hai chữ thần tài.
"Thôi coi như đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác số lượng lớn với hắn, cả hai bên lấy ra chút thành ý cũng được."
Tuệ Tử hiểu rõ Đỗ Trọng.
Tuy rằng lúc hắn theo đuổi phụ nữ rất quê mùa, nhưng làm ăn vẫn giữ chữ tín.
"Hai người trước kia chưa từng gặp nhau à?" Trực giác của Vu Kính Đình mách bảo hắn, hình như vợ mình đã nắm rõ nội tình của cái gã họ Đỗ này.
"Ta luôn ở trường học, có cơ hội nào gặp mấy người này chứ?"
Tuệ Tử không trực tiếp trả lời, lật sổ sách, tính toán lợi nhuận lách tách.
"Để quyển sổ này sang một bên, chia cho mọi người đi." Tuệ Tử tính toán xong thì nói, Vu Kính Đình cau mày.
Ăn quen một mình, chưa từng có khái niệm chia chác.
Điều làm anh ngạc nhiên là, Tuệ Tử dùng giọng điệu chắc chắn "yêu cầu" anh làm vậy.
Trước đây Tuệ Tử cùng anh hợp tác, đều là dùng giọng thương lượng.
Lần này trực tiếp đưa ra yêu cầu, chứng tỏ nàng coi trọng việc này đến mức nào.
Vu Kính Đình nhướng cằm, ra hiệu cô nói tiếp.
"Ở ngay trước mắt mọi người, 'kéo theo toàn thôn già trẻ nam nhân làm giàu', không thể bỏ qua họ, sắp xếp công việc cho mọi người cũng là để mọi người có một không gian phát triển."
Làm việc với người có chức quyền sẽ dễ dàng hơn.
Đầu tư tình cảm là nhất định phải có, đừng xem thường trưởng thôn, lo chu toàn cho mọi người, có thể ông ấy không giúp được nhiều nhưng chắc chắn sẽ không cản trở.
"Dược liệu mùa đông thiếu hụt, đơn hàng lần này không có vấn đề lớn, nếu Đỗ Trọng vẫn giữ mục tiêu các loại cây thuốc miền bắc, đến mùa thu hoạch trên núi thật sự thì ta vẫn tiếp tục làm như vậy với hắn, bị người ghen ghét rồi đâm sau lưng sớm muộn gì cũng xảy ra, nên phải phòng ngừa chu đáo."
Giọng của Tuệ Tử nhẹ bẫng, nhưng nội dung lại rất có trọng lượng.
Mùa đông chịu sự hạn chế của thời tiết, đơn đặt hàng này chẳng qua là hạt mưa bụi.
Đến mùa xuân thu, đó mới thật sự là mùa thu hoạch dược liệu trên núi.
Hậu thế có câu nói hình dung việc buôn bán dược liệu thời này:
Cướp đường không bằng chuyển trung dược.
Ít nhất trong mười năm tới, dược liệu chắc chắn là ngành nghề đang lên, thời cơ lớn bao nhiêu thì nguy hiểm lớn bấy nhiêu.
Chiếc thuyền của nàng và Vu Kính Đình có thể không cần đi quá nhanh, nhưng nhất thiết phải ổn định.
Thấy Vu Kính Đình đang suy nghĩ, không hề nổi giận vì bị khiêu khích quyền uy, Tuệ Tử thầm vui mừng.
Đây là điều nàng thích nhất ở Vu Kính Đình, anh rất tự tin.
Càng là người đàn ông không tự tin càng coi thường phụ nữ, như Trần Khai Đức, Lý Hữu Tài chẳng hạn, rõ ràng không ra gì, còn không tiếp thu lời khuyên, đặc biệt xem thường ý kiến của phụ nữ, dựa vào việc chèn ép phụ nữ để tìm kiếm giá trị bản thân.
Người đàn ông chịu nghe lời khuyên có hai loại, một loại là không có chủ kiến, một loại là vô cùng tự tin, Vu Kính Đình chắc chắn là thuộc loại thứ hai.
Tuệ Tử đã thăm dò nhiều lần, phát hiện anh chịu nghe can gián, không bảo thủ, ít nhất là chịu nghe lời cô nói, như vậy là tốt rồi.
"Kính Đình, ta có chuyện nghĩ không ra, sao Đỗ chủ nhiệm lại hét giá cao như vậy? Thật là của hiếm thì quý à?" Tuệ Tử tung viên gạch ngọc, cố tình hỏi.
Nàng dùng góc độ của người kinh doanh có kinh nghiệm lâu năm, đương nhiên biết lý do.
Nhưng nàng càng muốn dẫn dắt Vu Kính Đình tự mình suy nghĩ, anh không cần người chỉ điểm "giáo sư", chỉ cần một đôi mắt tin tưởng, chứng kiến anh lên ngôi vương.
Câu hỏi này, hỏi đúng chỗ của Vu Kính Đình.
Khi hai đàn em anh mang đi còn đang bị choáng váng đầu óc vì mấy chục đồng "tiền lớn", vui vẻ khôn tả, mua hai chai rượu kê sát lò sưởi ăn mừng thì Vu Kính Đình lại có thời gian rảnh suy nghĩ về Đỗ Trọng.
Cứ suy nghĩ đi nghĩ lại, đúng lúc Tuệ Tử hỏi câu này, như thể chờ cùng Vu Kính Đình tâm sự.
"Hắn báo giá cho cấp trên còn cao hơn chúng ta nhiều - hắn để ra một khoản để lót tay quan hệ, nếu không hắn không dám làm vậy."
Tuệ Tử đẩy chén trà đến trước mặt anh, đôi mắt to lấp lánh, nhìn anh ngưỡng mộ.
Ánh mắt đó, đáng giá để anh dùng thiên quân vạn mã đổi lại, sẵn lòng vì nàng xông pha chiến đấu, dùng nhiệt huyết của mình chứng minh lựa chọn và niềm tin của nàng là không sai.
Tuy nàng không thích dùng lời khen sáo rỗng, nhưng sự ngưỡng mộ trong mắt nàng không hề che giấu, cũng không thể che giấu, khiến anh nhìn vào thấy vui vẻ.
"Địa phương chúng ta có đặc điểm địa lý riêng, dược liệu chất lượng tốt hơn chút, nhà máy thuốc đang cần gấp cũng là một cơ hội, nói nó giá bao nhiêu thì nó là bấy nhiêu, mức dao động giá cả rất lớn, Đỗ Trọng dám làm vậy, sau lưng nhất định là có người chỉ điểm." Đây là kết luận của Vu Kính Đình.
Tuệ Tử mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, khóe môi hơi nhếch lên, anh thật quá lợi hại.
Trong giới làm ăn giá tăng gấp ba là luật bất thành văn.
Nhà máy lấy một phần, nhà cung cấp hàng lấy một phần, số còn lại, dùng để lót tay quan hệ.
Những kinh nghiệm kinh doanh này, chính anh tự ngộ ra, gen đã khắc sẵn tố chất thương nhân xuất sắc.
"Sau khi xong việc, ngươi mời hắn đi uống rượu, thử thăm dò xem cha mẹ hắn làm gì, ta đoán cha mẹ hắn không làm trong ngành y dược, họ hàng trực hệ cũng khó thoát, tuyến này ta muốn nắm chắc."
Vu Kính Đình uống một ngụm trà, hơi đắng hơi lạnh, vào cổ họng thấm vào tim.
Sự xuất hiện của Đỗ Trọng cho anh thấy những người hơn mình về điểm xuất phát thì có dáng vẻ như thế nào.
Ngoài thôn Dương Truân kia, có một nhóm người, sinh ra đã có tài nguyên từ cha ông.
Điểm xuất phát của họ có thể là điểm đến mà phần lớn người trẻ tuổi ở Dương Truân cả đời không thể nào chạm tới.
Tuệ Tử cũng thuộc kiểu người như vậy.
Dù nàng lớn lên ở vùng quê hẻo lánh, nhưng kiến thức và cách tư duy mà mẹ nàng truyền lại đã giúp nàng trổ hết tài năng, khác biệt so với người thường.
Nếu mẹ cô vẫn ở trong thôn, nhất định nàng sẽ không gả cho mình --
Tuệ Tử đánh gãy dòng suy nghĩ của Vu Kính Đình.
"Tuổi tác các ngươi gần nhau, sau này có thể cũng không cùng một lĩnh vực, nhưng ta thấy tố chất của ngươi muốn vượt trội hơn hắn. Hắn có người lớn chỉ dẫn mới có thể làm được như vậy, ngươi bằng chính bản lĩnh của mình, khác biệt lắm."
"Học được dỗ dành người ta rồi?" Vu Kính Đình cau mày.
Tuệ Tử ngừng lời.
Nàng không quen nói những lời buồn nôn, không muốn làm mất đi sự tự tin và kiêu ngạo của anh, cũng không biết phải thể hiện tình cảm của mình như thế nào.
Trong lúc vội vàng, nàng nắm lấy tay anh, đặt lên ngực mình.
"Cảm thấy gì không?" Trái tim này, đang đập vì tên anh.
Vu Kính Đình cực kỳ nghiêm túc đánh giá, rồi gật đầu.
"Ừ, cảm thấy."
Lớn!
EQ thấp: Vu Thiết Căn là đại gian thương kiếm lời EQ cao: Kính Đình là một đồng chí tốt, dẫn dắt toàn thôn già trẻ làm giàu.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận