Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 313: Này tổ truyền bớt nha (length: 8118)

"Lục thẩm có quan hệ rất tốt với mẹ ta sao?" Tuệ Tử hỏi.
"Mành treo ở phòng phía đông, chính là do nàng thêu."
Vương Thúy Hoa chỉ cần vừa nhìn thấy tấm mành kia, liền có thể nhớ đến mẹ của Dương Vi.
Nếu là quấy rầy một chút, thì cũng không nên quá khắt khe.
Chỉ là nếu như đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn, thì kế tiếp sẽ có càng nhiều người cùng làng cùng xóm chạy tới quấy rầy.
Trong xã hội trọng tình cảm, chuyện này đều khó tránh khỏi.
Nhà vừa mới bắt đầu đã có người tìm đến rồi, về sau buôn bán phát triển hơn, e rằng còn có nhiều người tìm tới hơn nữa.
Tuệ Tử đang thương lượng xem giải quyết việc này như thế nào thì nghe thấy có tiếng động ở phòng bà.
"Mau ra đây!"
"Tứ đại nương! Cô không đồng ý với tôi, tôi sẽ không đứng lên đâu!"
Dương Vi quỳ xuống.
Vu Kính Đình và Tuệ Tử mấy lần cắt ngang lời hắn, khiến hắn không thể nói hết ý, vì thế hắn liền quỳ xuống trước khi Vu Kính Đình kịp mở miệng.
Tuệ Tử đến xem cảnh này, nghĩ đến việc thầy chủ nhiệm của Giảo Giảo kể về vị phụ huynh học sinh nọ.
Nàng chợt hiểu ra lúc đó thầy chủ nhiệm có tâm trạng gì.
Vương Thúy Hoa đỡ hắn dậy, nhưng hắn nhất quyết không chịu đứng lên.
Nước mũi tèm lem lẫn nước mắt, người không biết còn tưởng rằng nhà họ Vu có lỗi với hắn lắm vậy.
Việc quỳ xuống có phải là hành động bất đắc dĩ cuối cùng của những người yếu thế hay chỉ là cách để đánh bạc và đòi hỏi lợi ích, Tuệ Tử có khuynh hướng tin rằng đây là trường hợp thứ hai hơn.
Vương Thúy Hoa có làm sao cũng không đỡ hắn lên được, Vu Kính Đình kéo mẹ mình ra, bàn tay to nắm lấy cổ áo hắn, như kéo một con gà con vậy mà lôi người dậy.
"Này ông lớn, khóc lóc thảm thiết thành ra bộ dạng gì thế kia, đừng có tè dầm ở đây nữa, ta dẫn ngươi ra ngoài."
"Anh chịu bố trí công việc cho tôi sao?" Đáy mắt Dương Vi lóe lên một tia tinh ranh, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
"Đi nào, đi rồi sẽ biết."
Vu Kính Đình vừa đẩy vừa túm lưng quần hắn, lôi người ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tuệ Tử, Tuệ Tử liếc mắt với hắn, ý muốn hỏi xem, có thật sự muốn sắp xếp công việc cho người đó không?
Vu Kính Đình nháy mắt với nàng, Tuệ Tử trong lòng yên tâm.
Hắn có lòng tin thì Tuệ Tử không cần lo lắng nữa.
Tuệ Tử lại đang nghĩ xem có nên cho ít tiền để hắn ra ngoài ăn chút gì không?
Vu Kính Đình bĩu môi, không cần thiết đâu.
Nếu là người bình thường khác, nhìn thấy người đồng hương đáng thương như vậy thì đã sớm động lòng trắc ẩn.
Tiếc rằng, đám nhai lưu tử vốn là từ đáy xã hội trồi lên, nên sớm đã nhìn thấu bản chất của loại người mặt trước mặt sau như Dương Vi này.
Cho dù là mời hắn ăn ngon uống ngon thì hắn cũng sẽ chỉ là người trước mặt nói ngon ngọt, còn sau lưng thì đâm chọc.
Khi trở về thôn, cũng sẽ không nói nửa lời tốt đẹp nào về nhà họ Vu.
Mà chỉ cảm thấy những thứ hắn có được đều là do "nỗ lực" của bản thân.
Vu Kính Đình không tính sẽ cho gã có cái mồm dẻo quẹo này một chút lợi lộc nào.
"Thiết Căn, anh dẫn người đi đâu vậy? Đến giờ ăn cơm trưa rồi!" Vương Thúy Hoa chạy theo ra ngoài.
Tuệ Tử và Giảo Giảo một trái một phải dìu bà, không cho bà tiến lên.
"Mẹ à, Kính Đình sẽ chăm sóc tốt cho anh ta, cơm thừa của nhà mình đâu có đủ để cho."
Vương Thúy Hoa lại muốn nói gì đó, Vu Kính Đình đã kéo người lên máy cày rồi.
"Được rồi, người đều đi hết rồi, còn túm ta làm gì?" Vương Thúy Hoa đẩy đẩy Tuệ Tử, "Hai con quỷ ranh ma này, lại giấu ta thương lượng cái gì đây?"
Tuệ Tử buông tay xuống, Vương Thúy Hoa đi đến chỗ rèm cửa, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên họa tiết hoa mẫu đơn.
"Treo cái này lâu lắm rồi, bẩn cả rồi, ta tháo xuống giặt." Tuệ Tử đưa tay tháo màn cửa xuống.
Quay đầu nàng sẽ đổi một tấm rèm khác, tránh cho bà bà nhìn vào lại nhớ chuyện cũ.
"Ta và lục thẩm cùng lớn lên, sau lại đến một thôn khác, lúc còn là cô nương thì thân thiết, không biết vì sao sau khi lấy chồng thì lại xa cách, mấy năm công công con mới mất thì ngày nào nàng cũng sang nhà hối thúc ta."
Tuệ Tử nghe bà bà đang nhớ chuyện cũ thì trong lòng không hiểu có chút áy náy.
Nàng đang nghĩ xem cách xử lý việc này của mình và Vu Kính Đình có chút ích kỷ không?
Nếu người ta thật sự có giúp bà bà, thì dù là lời nói dối cũng nên có chút ưu đãi, có ân thì phải báo đáp chứ.
"Lục thẩm con tuy có hơi keo kiệt, nhưng với ta vẫn tốt, lúc công công con vớt lên bờ thì người đều biến dạng hết rồi, là chồng nàng giúp thay quần áo, ta vẫn nhớ cái ơn tình này."
"Vậy con quay đầu nói với Kính Đình, bảo anh ấy cố gắng thu xếp cho người ta."
Vương Thúy Hoa lúc này mới hài lòng gật đầu, bà tuy mạnh mẽ nhưng ai có nửa điểm tốt với bà thì bà đều nhớ.
"Nói tới thì, nhà lục thúc con và nhà mình cũng coi như có chút nguồn gốc, ta với lục thẩm con lớn lên cùng nhau, lục thúc con với công công con cũng là bạn thuở nhỏ, hai người họ từ lúc cởi truồng đã ở chung chơi, trên người có mấy cọng lông cũng đều biết rõ."
Chỉ là sau khi lớn lên, quan hệ giữa hai nhà lại không được thân thiết như vậy nữa.
Cha của Vu Kính Đình cũng là người biết làm, dù là vào thời đại thiếu thốn vật chất thì vẫn có thể lên núi săn thỏ mang thịt về cải thiện cuộc sống, Vương Thúy Hoa cũng là người biết quán xuyến gia đình.
Hai vợ chồng cuộc sống trong thôn đều hơn hẳn những người khác, nên luôn có người đem hai nhà ra so sánh, nhà lục thúc lại không muốn lui tới với nhà họ Vu.
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, Vương Thúy Hoa lâm vào trầm tư, đợi bà hoàn hồn lại thì thấy Tuệ Tử cũng đang ngẩn người.
"Sao vậy?"
"Không có gì." Tuệ Tử luôn cảm thấy lời nói của Vương Thúy Hoa có chỗ kỳ lạ nhưng nhất thời nàng nghĩ không ra nó lạ chỗ nào.
Đến giờ cơm trưa thì chuyện này cũng bỏ qua một bên.
Vu Kính Đình tranh thủ về vào giờ cơm trưa, nhưng chỉ có mình hắn về.
"Người đâu?" Vương Thúy Hoa còn tưởng hắn sẽ dẫn Dương Vi ra ngoài ăn.
"Đưa tới công trường rồi, ta đã nói với đốc công, bảo anh ta vác gạch vài ngày, kiếm chút tiền sinh hoạt rồi về, công trường bao cả ăn."
Vương Thúy Hoa tức đến muốn đánh hắn.
"Con đưa người ta tới cái chỗ đó làm gì? ! Thà đưa chút tiền cho người ta còn hơn!"
"Công trường thì sao chứ? Công trường không phải muốn vào là được sao, công việc ngắn hạn không có quan hệ thì có mà vào được chắc?"
Vu Kính Đình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Công việc hắn sắp xếp là yêu cầu phải dùng sức lực, bằng bản lĩnh kiếm tiền, không ai nợ ai ân tình gì cả, thật tốt.
"Anh ta ở thôn toàn lêu lổng, còn chẳng thèm làm ruộng, có làm nổi không?"
"Mẹ cũng biết là hắn chả làm nên trò trống gì rồi đấy, đưa tiền cho hắn thì về hai ba ngày cũng tiêu hết, đến lúc đó mẹ có thể giúp hắn mấy lần được? Làm được thì làm, không làm được thì cút về."
Vương Thúy Hoa còn định nói gì đó, Tuệ Tử mắt sắc nhìn thấy tay áo của Vu Kính Đình bị rách đường chỉ.
"Mẹ, con dẫn anh ấy vào nhà khâu lại áo, tiện thể phê bình anh ấy luôn."
Tuệ Tử kéo Vu Kính Đình vào phòng, vừa đóng cửa lại thì liền cho hắn một cái véo má.
Việc này vẫn là do người đàn ông của nàng làm đẹp mắt hơn cả.
"Lần phê bình này có thể nhiều thêm chút được không?" Vu Kính Đình đòi má bên kia, Tuệ Tử lại cho thêm cái nữa.
"Anh không sợ hắn về thôn mắng anh à?"
"Mồm mọc trên người hắn, hắn thích xả cái rắm gì ta mặc kệ, đừng để ta nghe thấy là được."
Nghe thấy thì sẽ bạt tai, hắn đâu phải mẹ hắn, mà ai cũng muốn cưng chiều.
Tuệ Tử bắt hắn cởi quần áo ra, để nàng khâu lại.
Vu Kính Đình nói lưng hắn hơi đau, bảo Tuệ Tử xem giúp.
"Có một cái mụn đỏ nhỏ sắp nổi lên rồi, vài ngày là sẽ hết thôi, không vấn đề gì đâu."
Trên lưng Vu Kính Đình có một nốt ruồi nhỏ, hình trái tim nhỏ, Tuệ Tử mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy rất hay, luôn muốn sờ sờ nó.
"Đừng sờ lung tung, sờ hỏng cái nốt ruồi tổ truyền của ta thì phải do nàng chịu trách nhiệm đó."
Vu Kính Đình bắt lấy bàn tay nhỏ bé không thành thật của nàng, mặt tuấn tú tiến lại gần nghĩ thừa cơ trêu nàng một trận.
"Nốt ruồi tổ truyền?"
"Trên người Giảo Giảo cũng có, lúc nàng tắm cho nó mà không để ý sao? Đều là do di truyền từ ông cụ nhà ta."
"A! Ta nhớ ra rồi!" Tuệ Tử đưa tay đẩy cái đầu đang lại gần của hắn ra, nàng biết câu nói của bà bà có vấn đề ở chỗ nào rồi!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận