Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 960: Nhanh chạy (length: 8001)

Vu Kính Đình đang dẫn mấy người đi tham quan trang trại heo, dù gần đây có không ít trang trại chăn nuôi mọc lên, nhưng trang trại của hắn ở địa phương vẫn có tiếng tăm.
"Giá cả có thể ưu đãi thêm chút không?"
Vu Kính Đình nghe khách hàng hỏi vậy thì biết là đã quyết định mua rồi.
Thế là thoải mái bớt cho một nghìn tệ, hai bên vui vẻ đạt được thỏa thuận chung, tiếp theo là ký hợp đồng và chuẩn bị giao dịch.
Đúng lúc này thì Tuệ Tử tới.
"Sao ngươi lại tới đây?" Vu Kính Đình hỏi.
Tuệ Tử thấy bên cạnh hắn có khách, liền tùy tiện kiếm cớ:
"Ta đưa Đông Đông đi ngang qua, nghĩ ngươi ở đây nên đến chờ cùng về nhà, không làm chậm trễ công việc của ngươi chứ?"
"Không có gì, sắp xong việc rồi." Vu Kính Đình thấy Mã Tử Thịnh cũng ở đây thì biết Tuệ Tử chắc chắn không phải tiện đường qua.
Con bé đang đi học mà.
Tuệ Tử rất coi trọng việc học của bọn trẻ, đến Tiểu Bàn thi đấu cũng không cho phép xin nghỉ, sao có thể là tiện đường được?
Vợ chồng ăn ý nhiều năm nên Vu Kính Đình đã có sự chuẩn bị tâm lý, định bảo khách chờ một chút, nhưng khách hàng không chịu.
"Ông chủ, chúng ta mau ký hợp đồng thôi, không để phu nhân đợi lâu."
Tuệ Tử hiểu rõ đây là khách đang nghĩ nhiều.
Chắc là sợ cô tới để nâng giá, sợ Vu Kính Đình đổi ý, nên muốn nhanh chóng ký hợp đồng.
Tuệ Tử gật đầu với Vu Kính Đình, ý bảo anh cứ bán trại heo trước, cô có thể chờ ở đây một lát.
Vợ chồng này làm ăn có tư duy ngược chiều, người bình thường không thể hiểu được.
Bây giờ ai cũng chen nhau, muốn dựa vào nuôi heo làm giàu, trang trại heo xung quanh mọc lên như nấm.
Nhưng Vu Kính Đình, một hộ chăn nuôi quy mô tương đối lớn ở địa phương lại muốn nhanh chóng bán đi, thậm chí còn chủ động giảm cho đối phương 1000 tệ, khách hàng béo bở này chắc chắn không muốn bỏ lỡ.
Vu Kính Đình cùng khách hàng vào phòng nghỉ duy nhất của trại heo, phòng này là nơi nhân viên ở, một căn phòng nhỏ, bên trong có cái bàn để ký kết.
Tuệ Tử đứng ở trong sân, nhìn xung quanh.
Trang trại chăn nuôi thường ngày có 8 nhân viên, đều ở chung, mỗi người có công việc riêng, Tuệ Tử gọi người phụ trách cho heo ăn đến.
Cô cảm thấy Lý Thiết Quang xúi giục một đứa bé lớn như Trần Đông thì có khả năng không cao, có lẽ hắn sẽ ra tay từ thức ăn.
"Hôm nay có thấy Đông Đông không?"
"Đông Đông? Có tới, lúc đại ông chủ chưa vào nửa tiếng thì nó tới, tự mình đến, tôi còn hỏi ba nó sao không tới." Nhân viên chăn nuôi trả lời.
"Nó bây giờ đâu?" Tuệ Tử vội hỏi.
"Đi rồi, nói ba nó có đồ bỏ quên ở đây, nó giúp tìm, đi một vòng, cũng không biết đi từ lúc nào."
Trần Hạc là trưởng xưởng trên danh nghĩa của trại chăn nuôi, thường xuyên đến đây nên nhân viên đều biết Trần Đông.
"Hôm nay thức ăn có đổi không?" Tuệ Tử hỏi tiếp.
"Mới đổi xong."
Sau khi nhận được câu trả lời xác thực, Tuệ Tử liền tức tốc chạy tới phòng trộn thức ăn.
Lúc này lòng cô như lửa đốt, vừa lo lắng vừa tức giận.
Vu Kính Đình hôm nay ký hợp đồng, theo lệ cũ, ngày mai trại heo mới chính thức đổi chủ.
Nếu hôm nay heo chết hết thì thiệt hại chắc chắn là của Vu Kính Đình.
Nếu Trần Đông thật sự cấu kết với Lý Thiết Quang làm chuyện này thì đứa trẻ này quá đáng sợ, muốn đẩy cả nhà cô vào đường cùng sao?
Cô và Vu Kính Đình dồn hết vốn lưu động vào khu đặc biệt để kinh doanh ngoại hối, trong tay không có nhiều tiền mặt có thể điều động, nếu bên này xảy ra chuyện, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thôi cũng đủ lột hai lớp da nhà Tuệ Tử.
Tuệ Tử tức giận đùng đùng đi về phía phòng trộn thức ăn, tay còn chưa chạm vào cửa thì sau lưng vang lên tiếng hét:
"Đừng vào!"
Tuệ Tử xoay người, nhìn quanh không thấy ai, nghe giọng là Trần Đông, cô càng tức giận hơn.
"Cút ra đây cho ta!"
Một cái đầu từ từ nhô ra từ trên nóc nhà, đầu đội một cái mũ kết bằng lá cây, chính là Trần Đông.
Tuệ Tử nhìn càng thêm giận.
Thằng nhóc này đang chơi trốn tìm đấy à?
Hành động khác thường của Trần Đông càng chứng thực suy đoán của Tuệ Tử, thằng nhóc này đang ấp ủ ý đồ xấu để hại Vu Kính Đình.
Không những động tay chân, nó còn mai phục ở đây, tính xem trò vui à?
"Ngươi mau rời khỏi đây, mau lên!" Trần Đông hết sức la hét, vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
"Ngươi xuống đây!" Tuệ Tử bây giờ chỉ muốn đánh cho nó một trận.
"Ngươi tránh ra trước đã..." Trần Đông thấy Tuệ Tử vẫn đứng trước phòng trộn thức ăn thì gấp đến độ nhảy thẳng từ trên nóc nhà xuống.
Tuy chỉ là nhà cấp một nhưng cũng cao hơn ba mét.
Tuệ Tử thấy tim muốn ngừng đập, Trần Đông nhảy xuống kêu ái một tiếng, xem chừng bị thương ở chân.
"Mau chạy thôi. !" Trần Đông nhịn cơn đau từ mắt cá chân truyền đến, lết chân chạy về phía Tuệ Tử.
Tuệ Tử chỉ nghe thấy tiếng heo kêu một trận, nghe có vẻ rất kích động, từ xa tới gần.
Nhân viên chăn nuôi bên cạnh hô to một tiếng: "Sao heo nái lại chạy ra? !"
Một con heo nái mập mạp, đang chạy với tốc độ rất nhanh về phía này.
Heo nái đều có vị trí cố định, bình thường không bao giờ có chuyện cắn người, hơn nữa con heo nái này dường như bị thứ gì đó hấp dẫn, chạy như điên về phía Tuệ Tử.
Trần Đông bị thương ở chân trái khi nhảy xuống, đau đến tận tâm, nhưng vì bảo vệ Tuệ Tử, nó chỉ có thể kéo Tuệ Tử chạy, vừa chạy vừa mắng Mã Tử Thịnh đang chạy bên cạnh Tuệ Tử.
"Mã Tử Thịnh, đồ vương bát đản, là mày mật báo? Mày nói cho cô ấy làm gì? !"
Đông Đông lúc này cũng đầy dấu chấm hỏi, lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên thấy một con heo hung hăng như vậy, chuyện gì xảy ra?
Còn Tuệ Tử thì bị dọa đến mặt mày trắng bệch, cô chưa bao giờ chạy nhanh đến như vậy.
"Cô chủ chạy trước đi, tôi đuổi nó về!" Nhân viên chăn nuôi vừa hô vừa kêu thảm ở phía sau, Tuệ Tử quay đầu nhìn thì thấy nhân viên bị heo húc bay.
Cô vừa quay đầu lại thì heo cũng đã lao tới, gầm lên rồi nhào về phía cô, Tuệ Tử sợ đến tái mặt.
"Mau chạy!" Đông Đông đứng ra, ý định dùng thân hình gầy gò của mình cản con heo gần 300 cân lại.
Heo nái không thèm nhìn nó, trực tiếp lướt qua nó, lao về phía Tuệ Tử.
Đông Đông trong tình thế cấp bách liền đưa tay túm lấy đuôi heo.
Heo nái nhấc móng sau lên đá nó, Đông Đông bị đá văng ra.
Con heo này như thể có ý thức, mục tiêu chỉ nhắm vào Tuệ Tử, đầu heo to đùng chồm tới.
"Cẩn thận!" Trần Đông đẩy Tuệ Tử ra, bị heo tông ngã nhào.
Nó quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng nắm đuôi heo, heo bị giật mình, tè ra cả phân, Trần Đông bị dính nước tiểu, nhưng nghĩ tới phía trước là Tuệ Tử, là khúc mắc trong lòng nó, nó không những không buông tay mà còn kéo càng mạnh.
Dù heo nái kéo nó thế nào, nó cũng nhất quyết không buông.
Vu Kính Đình đang ký hợp đồng trong phòng nghe tiếng động liền chạy ra, vừa ra đã thấy một cảnh kinh hoàng.
Anh bước nhanh lên, đẩy Tuệ Tử ra, không chút do dự đưa hai tay túm lấy hai tai heo đang nổi điên.
Nhìn là biết có kinh nghiệm dày dặn, mổ heo ở nông thôn chính là một người túm hai tai một người nắm chặt đuôi, hai người phối hợp nhau khống chế heo mẹ đang điên cuồng, các nhân viên khác cũng cùng nhau tiến lên, nhanh chóng khống chế được heo nái.
Chỉ có Trần Đông là không thể nhìn nổi, dính đầy nước tiểu heo.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận