Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 101: Ta không gặp qua da mặt như vậy dày (length: 8062)

Vu Kính Đình con hàng này có những điểm thấy dễ thương khác người.
Bộ dạng giương nanh múa vuốt của Tuệ Tử, trong mắt hắn lại là sự câu dẫn trần trụi.
Nếu không phải nơi đông người thế này, thì với hành vi đỏ mặt gẩy bàn tính của nàng, đủ để hắn gặm mút môi nàng cả năm phút.
Hắn thích nhất cái kiểu này.
Bị Tuệ Tử ném cho một cái bàn tính rồi, hắn cũng không lùi bước, dứt khoát đứng cạnh Tuệ Tử, một tay chống bàn, cúi người nhìn nàng gảy bàn tính cứ như địa chủ bà.
"Buông nàng ra!"
Một tiếng hét giận dữ từ phía trước truyền tới, Vu Kính Đình ngước mắt, thấy đám người đang xếp hàng đều nhao nhao nhìn qua.
Vu Kính Đình không biết người tới là ai, chỉ thấy một nam nhân hơn hai mươi tuổi, anh khí bừng bừng, dù chưa từng gặp, lại không hiểu sao nhìn quen mắt, đặc biệt là đôi mắt kia —— sao lại giống tức phụ hắn đến vậy?
"Ngươi chính là Vu Kính Đình?" Nam nhân dừng lại trước bàn, nheo mắt nhìn Vu Kính Đình, hai tay cũng đã xắn tay áo.
Không chỉ Vu Kính Đình thấy nam nhân này nhìn quen mắt, ngay cả Tuệ Tử cũng thấy vậy, chỉ là nghĩ mãi không ra là ai.
"Ngươi là ai?"
Vu Kính Đình ngửi thấy kẻ này đến không có ý tốt, vẫn dựa người trên bàn như trước, chỉ là tay ở sau lưng lại ra hiệu với Tuệ Tử.
Đây là báo hiệu nàng đứng xa một chút, Tuệ Tử hiểu ý hắn, vội ôm sổ sách cùng bàn tính đứng lên, lui ra sau hai bước.
Đối mặt câu hỏi của Vu Kính Đình, nam nhân cũng không trả lời, liếc mắt trên liếc mắt dưới đánh giá Vu Kính Đình, càng nhìn càng không hài lòng.
Thông tin mà tỷ tỷ cung cấp cho hắn, cùng với những điều chính hắn tra được, khiến Vu Kính Đình như một khối u ác tính khổng lồ trong lòng hắn.
Mắt thấy tai nghe rồi, lại càng thấy Vu Kính Đình không phải kẻ tốt lành gì.
Thân cao này, nắm đấm này, ánh mắt hung hãn kia!
Nhìn cứ như một tên khốn nạn hay động tay đánh phụ nữ.
Nghĩ đến cảnh Vu Kính Đình đùa giỡn với Tuệ Tử, Trần Tử Diêu nhíu mày, đột nhiên giơ chân lên, dùng sức đạp vào bụng Vu Kính Đình.
Những người xung quanh không ai ngờ hắn sẽ động thủ, đồng loạt kêu lên.
"Mẹ nó ngươi khi dễ nàng không có người nhà đúng không? Ngươi dám khi dễ nàng?"
Trần Tử Diêu đã tự não bổ ra mấy cảnh Vu Kính Đình nhốt Tuệ Tử trong phòng tối, dùng roi quất.
Tuệ Tử là một cô nương hiền lành như vậy, mà cũng bị cái tên này làm cho tức đến mức ném cả bàn tính, không phải tại tên này thì là tại ai?
Nghĩ đến đây, chân hắn càng thêm dùng lực.
Hắn vốn là có luyện qua, cú đạp này của hắn có thể đạp gãy cả cây gỗ.
Vu Kính Đình lăn lộn ở tầng lớp thấp từ lâu, đã sớm luyện được thân thủ linh hoạt, tránh được cú đá của nam nhân, rồi vung nắm đấm trả lại ngay.
"Ta cùng tức phụ ta đùa giỡn, ngươi quản được à?" Nắm đấm của Vu Kính Đình sượt qua mặt nam nhân.
Luồng gió quyền lạnh lẽo làm Trần Tử Diêu nâng cao cảnh giác, ý thức được người trước mặt không phải hạng nhãi nhép bình thường, liền dùng công phu tôi luyện trong quân đội của mình để đánh nhau với Vu Kính Đình.
Hai nam nhân động thủ giữa đám đông, Tuệ Tử sững sờ.
Rốt cuộc thì cô cũng lục lại trí nhớ xem người này là ai.
Đây là cậu ruột của cô, Trần Tử Diêu.
Mẹ cô là Trần Lệ Quân có hai em trai, cậu cả Trần Tử Tiêu, cậu hai Trần Tử Diêu, cả hai đều đi lính.
Kiếp trước Tuệ Tử chỉ gặp hai cậu một lần, đó là lúc Trần Lệ Quân rời làng, hai cậu đến đón bà.
Chỉ gặp một lần, mà cách nhau lâu như vậy đương nhiên là không nhận ra ngay được.
Dù chỉ gặp vài lần, Tuệ Tử lại không ghét hai người cậu này.
Khi mẹ còn ở đây, hai cậu thường xuyên gửi thư, thỉnh thoảng còn gửi đồ cho Tuệ Tử, có lúc còn gửi cả tiền.
Đặc biệt là cậu hai, người chỉ hơn Tuệ Tử tám tuổi, tính tình hoạt bát, lúc đón Trần Lệ Quân còn ôm Tuệ Tử khóc, uy hiếp Trần Khai Đức là dám khi dễ Tuệ Tử thì ông ta sẽ phá tan nhà họ Trần, còn hứa sau này sẽ đón cô.
Sau khi mẹ đi, hai cậu vẫn gửi thư và đồ cho Tuệ Tử, chỉ là lúc đó Tuệ Tử còn nhỏ tính tình ngang bướng, đều không nhận, mà trả lại hết.
Sau khi theo Dương Truân rời đi, thì cô đã đoạn liên hệ với quê nhà, hai cậu cũng không còn lui tới nữa.
Mặc dù Tuệ Tử không tha thứ cho việc mẹ bỏ rơi mình, nhưng cô vẫn rất có cảm tình với hai cậu, khách quan mà nói, hai cậu cô cũng không tệ.
Vu Kính Đình và Trần Tử Diêu đánh nhau đến mức căng thẳng.
Vu Kính Đình từ nhỏ đã đánh nhau, đã đánh khắp cả vùng không có đối thủ, giờ gặp được một người luyện võ như vậy, cũng hăng hái, cố ý để lộ sơ hở cho đối phương.
Trần Tử Diêu đấm một quyền vào khóe miệng Vu Kính Đình, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Vu Kính Đình, trong lòng giật mình.
Đó là một đôi mắt tràn ngập dã tính, lộ ra ánh mắt thèm khát máu, thiếu đi sự ôn hòa và thiện ý của con người, mà đầy sát khí.
Vu Kính Đình co gối thúc vào bụng Trần Tử Diêu, Trần Tử Diêu nhận ra đã mắc mưu thì đã muộn, bị Vu Kính Đình thúc một cái xoay người.
Vu Kính Đình thừa cơ tóm lấy hai tay của hắn, dùng sức đẩy mạnh, Trần Tử Diêu bị hắn vật ngã xuống đất, Vu Kính Đình nhấc chân lên, giẫm lên bụng Trần Tử Diêu, ở trên cao nhìn xuống, ngạo nghễ nhìn Trần Tử Diêu.
"Chút công phu mèo cào của ngươi mà cũng dám chạy tới địa bàn của ông đây gây sự? Nói, ngươi là ai?"
"Đó là cậu của ta!" Tuệ Tử hô lên.
Thời gian như ngừng trôi, gót chân Vu Kính Đình đang giẫm lên bụng Trần Tử Diêu tựa như lò xo, vèo một cái rút lại, những người dân đang xem náo nhiệt cùng đồng loạt kêu á.
Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.
Trong đám đông, không biết ai đó hét lên.
"Thiết Căn, mày đánh cậu của nhà vợ mày!"
Phương Bắc có câu "Mẹ thân cữu đại", càng có cả câu trên trời có sấm sét, dưới đất có cữu.
Ý là, trong nhà mẹ đẻ của vợ, địa vị của cậu là cao nhất.
Khi vợ chồng có mâu thuẫn, cậu thường sẽ đứng ra hòa giải, lời nói có trọng lượng vô cùng.
Vậy mà bây giờ, Vu Kính Đình lại đạp ngã cả cậu của Tuệ Tử...
Trán Vu Kính Đình chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, ý thức được chuyện đã lớn.
Hắn đến nhà Trần Khai Đức, lại còn ném vỡ cả kính, lại còn gọi Trần Khai Đức là đại gia, một bộ dáng không sợ trời không sợ đất.
Đó là vì hắn biết, Tuệ Tử căn bản không ưa gì Trần Khai Đức, lời Trần Khai Đức nói ra đối với Tuệ Tử còn chẳng bằng rắm, nhưng người thân bên nhà mẹ Trần Lệ Quân thì lại khác.
Dù sao cũng là một kẻ đầu óc nhanh nhạy, Vu Kính Đình ngay trong ba giây ngượng ngùng đó đã đưa ra phản ứng tốt nhất.
Chỉ thấy hắn ôm bụng, trước sự trừng mắt của mọi người, lùi về sau hai bước, hô lớn với giọng điệu xốc nổi:
"Không hổ là cậu của cô, thân thủ quá lợi hại, ta đánh không lại!"
"." Trần Tử Diêu nằm dưới đất lật người bật dậy, nghiến răng nhìn Vu Kính Đình đang nhập vai diễn kịch.
Cái tên này, là không muốn mặt sao?
Vừa nãy còn mang một bộ dáng hung dữ như muốn liều mạng với hắn, giờ vừa biết hắn là cậu của Tuệ Tử lại liền hóa thân thành chó liếm?
"Thiết Căn, ta thấy rõ ràng là ngươi thắng mà?" Một người dân xem náo nhiệt nói.
"Ta nào đánh thắng được cậu, cậu có luyện qua mà, cậu còn dùng cái gì cái gì cái gì gió?"
Vu Kính Đình hướng về Tuệ Tử ném một cái ánh mắt cầu cứu.
Hắn nhớ là trong truyện có một cái từ miêu tả ai đó rất lợi hại.
"Cậu đi như gió!" Trần Tử Diêu chưa bao giờ thấy một kẻ nào có da mặt dày như Vu Kính Đình.
"Cậu nhanh như gió, cậu đánh quyền kình mạnh lắm, xem Kính Đình nhà ta bị đánh này" Tuệ Tử đã bắt được sóng điện não của Vu Kính Đình, biết hắn đang muốn cho Trần Tử Diêu một cái bậc thang để xuống.
"Cậu, cậu từ xa đến đây, chẳng lẽ là để cùng chồng cháu luận bàn quyền pháp đó chứ?"
Không biết đó là cậu của vợ Vu Kính Đình: Mãnh hổ xuống núi! Lão tử cắn chết ngươi!
Biết đó là cậu vợ Vu Kính Đình: Mèo con lật bụng, cậu ơi, sờ một chút đi!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận