Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 688: Ba năm về sau (length: 8023)

Tuệ Tử trên đường về nhà đã ngủ một giấc ngon lành.
Cô không biết mình về đến nhà lúc nào, Vu Kính Đình đã ôm cô xuống xe, ôm xong vợ lại ôm cô em gái đang ngủ.
Tuệ Tử hao tổn thể lực, lúc cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa của ngày hôm sau.
"Kính Đình đâu?" Sau khi tỉnh lại việc đầu tiên cô làm là tìm Vu Kính Đình.
"Ba đại diện của con về lo việc tang ma rồi." Vương Thúy Hoa bưng lên một tô mì sợi, "Ăn chút mì đi, giải bớt cái xui xẻo, cái lão bất tử kia, cuối cùng cũng chết rồi, ha ha."
Nếu không phải sợ bị người ghét, Vương Thúy Hoa còn muốn đốt pháo chúc mừng.
"Ba con không về à?"
"Ba con công việc bận rộn lắm, làm sao có thời gian chứ? Việc này để Th Thiết Căn đi là được rồi."
Tuệ Tử nhíu mày.
Lão ba cũng đủ tàn nhẫn, ông không về đã là cho thấy thái độ và lập trường rồi, để cho Vu Thiết Căn bụng đầy ý đồ xấu về lo liệu tang ma, tang lễ này làm sao có thể tốt đẹp được?
"Lần này chắc là bận lắm, một đám tang hai người chết –"
"Hai?"
"Cái nhà họ Phàn kia, nhị phòng, sáng sớm hôm nay lên cơn đau tim, đột ngột mất, chắc là lão gia tử thấy cô ta tận tâm tận lực hầu hạ quá hiếu thảo, nên mang đi cùng đấy."
Vương Thúy Hoa không có một chút xíu đồng tình nào với nhị nãi nãi, không vui sướng khi người khác gặp họa đã là có tố chất tốt rồi.
"Chắc vậy, hy vọng cô ta ở dưới kia có thể tiếp tục hiếu kính ông chồng cô ta, những người khác nhà họ Phàn có thái độ gì?"
"Ba con không có qua đó, những người khác cũng đều nhìn sắc mặt ba con mà làm việc, còn có thể có thái độ gì?"
Một triều thiên tử một triều thần, ngày của nhà họ Phàn đã thay đổi triệt để.
Lão gia tử rốt cuộc chết như thế nào, tối hôm qua xem đến Vu Kính Đình đi gặp những người đó, tất cả đều im miệng không nói.
Chỉ biết nói lão gia tử chết vào sáng sớm, nhân viên của viện dưỡng lão nói ông ấy là chết già bình thường, chỉ có người từng xem qua ông mới biết, lão gia tử mở to mắt, dường như chết không nhắm mắt.
"Nhưng mà có một việc ta rất tò mò, mấy sợi dây đỏ kia, thật sự có thể trói buộc được số mệnh của người ta sao?" Vương Thúy Hoa tuy học dịch kinh nhưng đối với những thứ quá huyền ảo này, trong lòng luôn còn có chút lo lắng.
"Nương, nếu như dây đỏ thật sự có thể trói buộc số mệnh người ta, vậy hành vi của Kính Đình nhà con là cái gì?"
"À cái này —"
"Cho nên nha, cái dây đỏ căn bản chỉ là nói nhảm, con phải tin những gì nhà nước đang tuyên truyền, phản đối tất cả hình thức mê tín, lão gia tử sở dĩ chết, thuần túy là ông ấy đã hết dầu, không có một chút xíu liên quan nào đến Kính Đình nhà ta."
"Nhưng mà tại sao ta lại thấy Kính Đình hướng cốp xe, bỏ một cái đinh sắt lớn vào – nó không phải muốn đóng đinh vào phần mộ người ta, để người ta vĩnh viễn không được siêu sinh đấy chứ? Tín ngưỡng giữa hai vợ chồng con có thể thống nhất một chút được không, hai đứa rốt cuộc là tin hay không tin đây?"
Vương Thúy Hoa thấy hành vi của con trai mình quá sốc, thừa lúc không ai để ý kéo con trai qua một bên.
Đóng đinh thì phải đóng đúng chỗ, ấn theo bát tự của lão gia tử mà đóng. . . Tận tình chỉ bảo, nói vô cùng kỹ càng.
"Tin thì có, không tin thì không có, đối với người bình thường mà nói, thì đó là một cái đinh, nó không làm việc gì phạm pháp cả, con cũng không ngăn cản."
Lão gia tử chết theo bà nhìn nhận thì đích thực không liên quan gì đến Vu Kính Đình, vốn đã là người sắp chết rồi, toàn nhờ một chút tín niệm chống đỡ, hành vi của Vu Kính Đình xé dây đỏ kích thích đến ông, tín niệm không còn, thì người cũng mất.
Tuệ Tử không hề bất ngờ với hành vi của Vu Kính Đình, hắn nếu so đo với ai, tuyệt đối là dùng hết sức giày vò người ta, năm đó ở thôn còn có thể ngồi lên trên lồng gà chửi bới người ta, hiện tại cầm cái đinh phong mộ không qua được với người đã chết, hắn luôn có loại tinh lực làm Tuệ Tử không theo kịp được, thật đáng yêu.
"Giảo Giảo đâu?" Hiện tại Tuệ Tử càng quan tâm đến cô con gái nhỏ, lo lắng việc giày vò kia sẽ làm đứa bé sợ hãi.
"Thiết Căn cho nó nghỉ một ngày, nghĩ là để nó từ từ ổn định lại, kết quả vui vẻ hết, đang ở ngoài kia nhảy dây thun kìa, sớm biết vậy không bằng đưa đến trường rồi, xin nghỉ cho nó làm gì."
Vương Thúy Hoa phàn nàn.
Tuệ Tử đẩy cửa ra, thấy bên ngoài sân ba đứa bé đang vui vẻ chơi đùa, tiếng cười nói vui vẻ.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua những tán lá ngô đồng thưa thớt, rọi xuống mặt đất thành những mảng sáng tối lộn xộn, những người thân của cô cuối cùng cũng có thể sống tự do thoải mái dưới ánh mặt trời, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng có con mắt nào đó đang thăm dò từ những góc tối nữa.
"Mẹ ơi ~" Bé Củ Cải thấy mẹ tỉnh dậy liền chạy ào về phía Tuệ Tử bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, Tuệ Tử nhận lấy bé, Lạc Lạc ngáp một cái.
Bọn trẻ đều buồn ngủ, Tuệ Tử dắt bọn chúng vào nhà, thấy hai bé nằm ngủ ngon lành trên giường.
Bên cạnh giường có một cái ghế đu, là Vu Kính Đình mới làm cho cô, gỗ thông tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, giống như về lại khu rừng sâu ở đông bắc, nằm lên trên đong đưa qua lại, Tuệ Tử mỉm cười nhắm mắt lại.
. . . .
"Tỉnh lại đi ~" người đàn ông tuấn tú lay nhẹ người phụ nữ đang nằm trên ghế đu, không biết nàng mơ thấy gì mà cứ cười mãi.
Tuệ Tử dụi dụi mắt, nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trước mắt, khóe miệng cong lên.
"Anh đã thay đồ rồi à, đẹp trai quá."
"Chẳng phải đều mặc như thế à, như một tên ngốc." Vu Kính Đình không vui vẻ giật nhẹ vạt áo, cả người trắng trẻo sạch sẽ làm anh nhìn có vài phần tao nhã hơn, ít đi sự sắc bén, tóc đều chải theo quy tắc, cách ăn mặc này hôm nay tràn ngập khắp cả trường.
Bởi vì hôm nay là ngày chụp ảnh tốt nghiệp.
"Em mơ thấy gì vậy? Cười đến ngốc nghếch thế." Anh véo chiếc mũi nhỏ của Tuệ Tử, Tuệ Tử hôm nay cũng chọn bộ váy trắng, tựa như một vị nữ thần từ trong ánh nắng đi ra, bất cẩn một chút là sẽ kinh diễm cả một vùng trời.
"Mơ thấy năm lão gia tử chết, anh cầm đinh sắt phong mộ, thời gian trôi qua nhanh thật."
"Vậy là em thật đủ hư, mơ thấy người chết mà em vui vẻ như vậy sao? Em còn cười thành tiếng cơ đấy."
Anh đứng bên cạnh nhìn Tuệ Tử một hồi rồi, kết hôn đã gần năm năm, Tuệ Tử vẫn là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong lòng anh, dường như có ngủ bao nhiêu cũng không đủ.
Loáng một cái ba năm rưỡi đã qua, Tuệ Tử và Vu Kính Đình tốt nghiệp đại học.
Tuệ Tử đăng ký học nghiên cứu sinh, tiếp tục học ở trường cũ, Vu Kính Đình tạm thời vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu.
Tuệ Tử bắt đầu chỉnh lý cổ áo cho anh, lấy ra chiếc cà vạt đã chuẩn bị sẵn từ trong ngăn kéo, thắt lên cho anh.
Bây giờ chụp ảnh tốt nghiệp không mặc áo cử nhân, tất cả đều mặc áo sơ mi trắng, trang sức có thể điểm tô thêm nét nổi bật.
Vu Kính Đình không vui vẻ với thứ đồ chơi trên cổ, đưa tay định giật nó xuống thì Tuệ Tử lại lấy ra một chiếc băng đô cùng chất liệu, đeo lên đầu mình.
Tay Vu Kính Đình lập tức buông xuống, ừ, cái cà vạt này trông cũng không chướng mắt lắm.
"Cha anh có gọi không?" Tuệ Tử thuận tay cài thêm một chiếc ghim cài cà vạt bằng bạch kim lên cà vạt của anh, bản thân cũng đeo theo chiếc trâm cài ngực cùng kiểu.
Đứng cùng nhau một chỗ thì ai cũng biết là hai vợ chồng.
"Hôm qua có gọi điện thoại, bảo anh về, anh giả vờ sóng yếu nên cúp máy, hôm nay hắt hơi mấy lần rồi, phỏng đoán là lão già kia ở bên kia đang chửi anh không ít."
Bọn trẻ đi học mẫu giáo rồi nên có thể bớt việc, Vu Thủy Sinh và Vương Thúy Hoa đi khắp nơi, mỏ quặng như mặt trời ban trưa, hai năm này xí nghiệp nhà nước cải cách, điều kiện nới lỏng, Vu Thủy Sinh dồn hết gia sản, thầu một cái mỏ phỉ thúy.
Vu Kính Đình một bước trở thành phú nhị đại có mỏ của gia đình, Vu Thủy Sinh muốn để con trai sau khi tốt nghiệp liền đến biên giới cùng ông phát tài nhờ ngọc thạch.
"Chắc gì chỉ có cha anh mắng thôi, mẹ anh cũng mắng anh không ít đấy, lát nữa chụp xong ảnh tốt nghiệp em dẫn bọn trẻ ra ngoài tránh mặt mấy ngày, tuyệt đối đừng để mẹ anh tìm được anh."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận