Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 15: Này bỏng tay khoai lang cấp ngươi đi (length: 7953)

Ngày còn chưa sáng, Vương Thúy Hoa mơ mơ màng màng đã thức dậy.
Nồi sắt lớn bốc hơi nóng nghi ngút, mùi thơm của cơm từ bên trong lan tỏa, Tuệ tử đang buộc tạp dề, bận rộn làm việc.
Nấu cơm xong, lại cho gia cầm ăn.
Vương Thúy Hoa cảm thấy Tuệ tử quá đảm đang, mọi việc trong nhà đều đâu vào đấy, rõ ràng.
"Có thai thì cứ ngủ thêm chút nữa đi, có ta và Thiết Căn ở đây, không cần con làm việc."
"Con ngủ đủ rồi."
Thật là đủ rồi.
Tuệ tử nghĩ đến cái gã tối hôm qua đã vác cô về nhà, cái gã bại hoại đó, mặt cô lại nóng lên.
Cái gã đó ngủ không được yên ổn.
Chân thì quấn lấy cô, tay còn muốn sờ mó -- đồ đáng ghét.
Bên cạnh có một tên không an phận như thế, ngủ ngon mới là lạ.
"Để lát nữa con qua thăm thôn trưởng xem sao, hôm qua đã hứa làm bánh bột ngô cho ông ấy, việc nhà của mình lại làm ông ấy bị thương, cũng hơi áy náy."
"Cái lão cáo già đó, không có lợi lộc thì ông ta mới không giúp đâu, mồm thì nói vì con, chứ còn không phải vì con trai ông ta à? Không cần nể nang gì ông ta."
Vương Thúy Hoa miệng thì nói thế, nhưng lại lấy từ trong túi ra hai tờ một tệ đưa cho Tuệ tử.
"Đừng chỉ đưa bánh bột ngô, mua thêm một hộp đồ hộp nữa."
Vu Kính Đình khẽ hát từ trong phòng bước ra, cổ áo bông không cài, lộ rõ cả xương quai xanh cùng dấu móng tay phía trên.
Tuệ tử vội vàng đi tới cài cúc áo cho hắn, sợ bị bà già nhìn ra sơ hở.
"Con với Tuệ tử qua nhà thôn trưởng đi, kế toán đại đội được điều đi rồi, Tuệ tử nhà mình có học thức, cứ để con bé làm."
Vu Kính Đình nhân lúc mẹ hắn quay lưng lại, cúi đầu nhanh chóng hôn một cái lên má Tuệ tử, thật mềm mại.
"Đội sản xuất sớm muộn cũng tan rã thôi, coi như lấy lòng người ta cũng không có ý nghĩa gì."
"Con nghe được phong phanh gì đấy hả?" Vương Thúy Hoa hỏi.
"Mấy thôn xung quanh đều họp cả rồi, chỉ có mỗi đại đội mình là không có động tĩnh gì."
"Các thôn khác đồng ý giải tán đội sản xuất rồi sao?"
"Chuyện sớm muộn thôi, chắc một hai tháng nữa thôn mình cũng sẽ họp thôi."
Tuệ tử nghe hai mẹ con đối thoại, trong lòng thêm vài phần bội phục Vu Kính Đình.
Hắn thường xuyên đi hết đông lại chạy tây, ít khi ở nhà, mà thông tin lại nhanh nhạy, đầu óc lại giỏi giang, phân tích rất đúng, đội sản xuất sang năm nhất định giải tán.
"Con cứ an tâm dưỡng thai, chuyện kiếm tiền đã có đàn ông con lo." Vu Kính Đình còn muốn sờ một cái, bị cô gạt tay ra.
Tuệ tử dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đứng đắn một chút, bà ở ngay bên cạnh kia kìa.
Vương Thúy Hoa đang xới cơm, không để ý tới bên này, Vu Kính Đình kéo cô lại, ôm eo cô, xoa xoa vài cái, khi Vương Thúy Hoa vừa quay người lại, hắn đã trở thành một quân tử đoan chính, mặt mày sáng sủa ngay ngắn.
"Anh đi ra ngoài làm việc lớn đây, em ở nhà ngoan ngoãn nhé."
Trong lòng Tuệ tử một tiếng "phì", cái tên ở nhà là người không ngoan nhất, lại có tư cách mà nói cô!
Vu Kính Đình quay về phòng, ôm một bọc vải đi ra, lại sờ mó Tuệ tử một cái nữa, rồi mới huýt sáo đi ra ngoài.
"Con lại đi đâu đấy? Ăn cơm rồi hẵng đi!"
Gọi mà hắn cũng không thèm quay đầu lại, tức đến nỗi Vương Thúy Hoa giậm chân mắng.
"Đi hoang hết chỗ này đến chỗ khác, suốt ngày không làm việc chính sự!"
Tuệ tử trước đây cũng nghĩ giống bà, cho rằng hắn là cái người lông bông chơi bời, suốt ngày chẳng biết đi đâu.
Bây giờ cô chẳng thèm nghĩ nữa, hắn biết kiếm tiền nuôi gia đình là tốt rồi, còn về cái chuyện hắn hơi háo sắc kia. Thì vẫn có thể bỏ qua được.
Tuệ tử đứng ngoài sân nhà thôn trưởng, nhìn qua cửa sổ ngó vào trong.
Trên lò than có một cái chậu sắt úp ngược, thôn trưởng thì đang ôm bình rượu ngồi trên ghế đẩu trông coi cái lò.
Xem ra là đang nướng khoai tây, có thể ăn nướng khoai tây, nghĩa là vết thương không nghiêm trọng, Tuệ tử cũng an tâm phần nào.
"Đại gia, ở nhà đấy chứ?" Tuệ tử cất giọng gọi.
"Ở đây." Thôn trưởng đáp lại, nhưng người vẫn không ra.
Ở trong thôn, nếu khách đến mà chủ không ra nghênh đón, đã thể hiện một thái độ không mấy mặn mà rồi.
Tuệ tử vào nhà, đặt hộp đồ hộp cùng bánh kẹo lên trên giường đất, thôn trưởng liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt có chút dịu đi.
Vương Thúy Hoa chỉ bảo Tuệ tử mua một hộp đồ hộp, Tuệ tử đã thêm tiền mua thêm mấy thứ khác.
"Đến thì cứ đến, còn mang nhiều đồ làm gì?" Thôn trưởng tay xoa mấy thứ quà biếu, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.
"Đại gia là vì chuyện của con mà bị thương, con thấy áy náy."
Thôn trưởng hài lòng cười, lúc này mới ân cần mời Tuệ tử ngồi xuống.
Lễ vật đưa đến nơi đến chốn, lời nói cũng thoải mái hơn nhiều.
Thôn trưởng đầu tiên là cùng cô hàn huyên vài câu, nói về cách xử lý Liễu Tịch Mai, sáng sớm người nhà họ Trần cũng tới, muốn biến chuyện lớn thành nhỏ, họ sẵn sàng tiếp nhận việc Tuệ tử nói về công điểm, chỉ xin đừng đuổi Liễu Tịch Mai đi.
Thôn trưởng thấy rất khó nghĩ.
Trần Khai Đức cùng với lão thôn trưởng đến đây, lão thôn trưởng lại có chút quan hệ bà con xa với nhà họ Trần, cái tình này không thể không nể, giữ Liễu Tịch Mai lại ở trong thôn, chưa nói Tuệ tử có khó chịu hay không, mà bản thân thôn trưởng đã thấy rất phiền muộn rồi.
Đang muốn uống chút rượu giải sầu thì Tuệ tử lại tới.
"Đại gia, ngài cũng đừng có "thay" con mà khó chịu. Mẹ chồng con đã tính cả rồi, Liễu Tịch Mai ở lại Dương Truân không được đâu, sau này có chuyện gì xảy ra, ngài cứ mở một mắt nhắm một mắt là được."
Thôn trưởng nghe những lời có hàm ý của cô, cái mẹ con nhà họ Vu kia lại muốn ra tay thu dọn Liễu Tịch Mai sao? Chỉ cần có thể tống khứ Liễu Tịch Mai đi, ông ta nhất định sẽ hết lòng phối hợp.
"Mẹ chồng con "tính" xem khi nào sẽ xảy ra chuyện à, khi nào bà ta gặp xui xẻo?"
"Chắc trong ba năm ngày thôi, chắc chắn có trời phạt đấy, mẹ chồng con nói, nếu không thấy máu, thì tức là làm cho cô ta rời khỏi Dương Truân thôi."
Thôn trưởng thấy Tuệ tử điềm đạm, lại trang trọng nói ra những lời đó, cảm thán một cô bé thật thà như vậy, sao lại rơi vào ổ hổ lang của lão Vu gia kia chứ?
Thôn trưởng đâu biết rằng, lần này không phải là mẹ con nhà họ muốn ra tay, mà chính Tuệ tử muốn báo thù.
Cô nàng đã trưởng thành như thế rồi, nói cô nhiều tâm cơ cũng chẳng ai tin.
Nghe thấy Liễu Tịch Mai chắc chắn không thể ở lại được nữa, tâm trạng thôn trưởng tốt hơn rất nhiều.
"Tuệ tử, kế toán đội sản xuất nhà mình sắp đi rồi, con có muốn qua làm kế toán không?"
"Cảm ơn đại gia, con không muốn làm kế toán, con muốn đi dạy thay ở trường tiểu học trong thôn. Cô giáo chủ nhiệm lớp của em gái con đang về sinh con, mấy tháng này con sẽ thay cô ấy dạy."
"Cái gì? ! !" Thôn trưởng giật mình kinh ngạc.
Một sinh viên trường trung cấp sư phạm đi dạy tiểu học, không phải là lấy súng đại bác bắn chim à? !
"Trong thôn chắc chắn đồng ý thôi, nhưng mẹ chồng con có chịu không?" Thôn trưởng cảm thấy cái sự lựa chọn "không có tiền đồ" này, chắc chắn không phải do cái bà cáo già Vương Thúy Hoa nghĩ ra.
"Con chỉ dạy thay mấy tháng thôi, mẹ chồng con không có ý kiến gì đâu -- không phải là nói dạy thay thì phí đặc biệt cao sao?"
"Lời thì đúng là như vậy, nhưng ——" chờ con hết dạy thay rồi, vị trí kế toán của thôn cũng không còn nữa!
Thôn trưởng thấy nể mấy hộp bánh ngọt, đồ hộp, suýt chút nữa là đã nói hết những chuyện này ra rồi.
Tuệ tử ngây ngốc nói: "Trong thôn có học sinh trung cấp sư phạm, không phải chỉ có một mình con đâu."
Ngoại trừ cô ra, thì còn có Lý Hữu Tài.
"Tuệ tử, con về nhà bàn bạc với mẹ chồng con đi đã." Thôn trưởng chỉ hận Tuệ tử không phải là con gái của nhà mình, nếu là con gái của nhà mình thì ông đã đánh cho cô tỉnh ra rồi.
Đây không phải lúc để giấu tài làm bộ khiêm tốn, bỏ lỡ cơ hội sẽ tiếc nuối cả đời đấy!
Tuệ tử đã tính cả rồi, lỗ dung làm là lê, mà cô làm, lại là củ khoai lang nóng bỏng.
Ra khỏi nhà thôn trưởng, Tuệ tử đi về hướng nhà mình, vừa đi qua nhà của Lý Hữu Tài.
Tuệ tử xoay người, nhặt một hòn đá ném về phía con chó nhà Lý Hữu Tài.
Con chó bị buộc, kêu ăng ẳng lên.
Lý Hữu Tài nghe thấy tiếng chó sủa thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy nữ thần trong mộng đang đứng ở hiên nhà của mình.
"Tuệ tử! Đợi một chút!" Lý Hữu Tài vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Nhìn thấy cái tên đàn ông chất lượng thấp này, Tuệ tử nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cho hắn một cước.
Vở kịch hay vừa mới bắt đầu thôi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận