Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 545: Cấp ngươi cái nan đề (length: 8022)

Vương Manh Manh vào văn phòng Tuệ Tử thì vẫn còn ổn, lúc ra ngoài thì thành mắt gấu trúc, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Khiến Trương Nguyệt Nga và đám người kia nhìn mà ngây cả người.
Chuyện này cũng được sao?!
"Phát thêm hai viên kẹo đường chúc mừng đi, chắc là bị trời phạt." Tiểu Lý vui sướng ra mặt.
Theo đổi thành chỗ khác mà xét, chuyện này đủ để thấy được nhân duyên của Vương Manh Manh tệ hại cỡ nào.
Tuệ Tử ở trong phòng chỉ biết lắc đầu, con Vương Manh Manh này đúng là, lúc đi rồi còn không yên phận, chọc vào Vu Kính Đình làm gì chứ?
Vu Kính Đình sau khi đá Vương Manh Manh thì cơn giận trong lòng cũng nguôi ngoai bớt.
Tuệ Tử thừa cơ nói tiếp:
"Điều động công việc, chuyện đó đâu phải chúng ta muốn nói sao được, giống như Vương Manh Manh, nói đi là đi, đi đường đột ngột biết bao nhiêu. . ."
Không biết còn tưởng Tuệ Tử đang mở truy điệu hội cho cô ta nữa.
Vu Kính Đình nhìn thấy vẻ mặt vui sướng quá mức của nàng, đầu lưỡi chậm rãi liếm qua răng, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Tuệ Tử xách cái bình trà đã bị hắn "Ô nhiễm" ra ngoài, tính toán pha một bình trà mới, phía sau còn truyền đến tiếng nói vô sỉ của hắn:
"Giả bộ, lại không phải không ăn xong!"
Tuệ Tử ngấm ngầm quyết định, tối về nhà pha trà cho hắn, sẽ dùng đầu ngón tay quấy rồi cho hắn uống.
Chờ đến khi Tuệ Tử trở về, Vu Kính Đình đã nghĩ thông suốt.
"Đem cái con hàng thối tha đó điều tới bên cạnh ta, là ý của ai nhà họ Phàn?"
"Tại sao lại nói là Phàn gia, có lẽ là ý tưởng của người nhà họ Thẩm thì sao?"
"Thẩm gia đâu có bản lĩnh lớn như vậy, trừ khi bọn họ tìm được chỗ dựa lớn hơn, không sợ Phàn thúc trả thù."
Bây giờ bên ngoài đều biết, chỗ dựa của hắn và Tuệ Tử chính là Phàn Hoàng, trừ khi muốn đắc tội Phàn Hoàng, chứ ai lại đi điều Thẩm Lương Ngâm đến đây?
Điều đầu tiên Vu Kính Đình nghĩ đến chính là người khác của Phàn gia, muốn mượn cớ làm hắn khó chịu, khiến Phàn Hoàng tức giận.
Tuệ Tử gượng cười hai tiếng, nàng sao có thể dám nói, quyết định "Cảm thiên động địa" này, là mẹ ruột của nàng làm chứ?
"Dù sao người đã đến rồi, vậy ngươi cứ giữ lại đi, vừa hay cũng theo nàng học chút kinh nghiệm quản lý trước kia, trong nhà máy chỗ nào khó nhằn thì giao chỗ đó cho nàng."
Tuệ Tử vẫn tán thành năng lực làm việc của Thẩm Lương Ngâm.
Điểm khởi đầu của người ta cao hơn hẳn nàng và Vu Kính Đình, từ nhỏ đã theo ông nội của nàng, rất có kinh nghiệm trong quản lý nhà máy.
Vu Kính Đình mới làm xưởng trưởng được mấy tháng, có một bộ bản lĩnh trong việc mở rộng lãnh thổ, nhưng quản lý chi tiết vẫn phải vừa học vừa mò.
Tuệ Tử ngược lại có chút kinh nghiệm muốn chia sẻ cho hắn, nhưng học nhiều không thừa mà, học hỏi thêm từ người khác, xem cách người khác đấu đá cũng là một chuyện tốt.
Những lời này nghe thì không có vấn đề gì, nhưng Vu Kính Đình sờ cằm suy nghĩ một hồi, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cái con nhỏ này. . . . Có phải là quá mức thản nhiên không?
"Ngươi không sợ, nàng sẽ làm gì ta sao?!" Vu Kính Đình chỉ vào mũi nàng, giống như bị ủy khuất rất lớn, "Sao lòng dạ ngươi có thể lớn vậy?"
"Nàng chắc chắn sẽ làm gì đó với ngươi mà, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội quyến rũ ngươi đâu, với cái tam quan vặn vẹo của cô ta, nhìn thấy ngươi như vậy khối thịt mỡ ——"
"Thịt mỡ?!" Vu Kính Đình giơ cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp của mình lên, chỗ nào mập?
"Ta chỉ là ví dụ thôi! Ngươi kích động cái gì vậy! Ý ta là, cô ta có quyến rũ hay không, đó là chuyện của cô ta, còn ngươi có cầm giữ được hay không, đó là chuyện của ngươi."
"Kính Đình, chúng ta đều biết cô ta đến không có ý tốt, vậy đương nhiên sẽ không để cô ta thành công, việc này không chỉ thể hiện sự tin tưởng của ta dành cho ngươi, mà còn là tình yêu bao la của ta với ngươi nữa đó."
Tuệ Tử mở chế độ lừa gạt, vẻ mặt hung ác nham hiểm của Vu Kính Đình dần dần tốt hơn.
Mặc dù biết cái con nhỏ này rất có thể đang lừa hắn, nhưng cách nàng lừa người, thật sự rất khó khiến người khác cự tuyệt, dễ nghe là như vậy, đặc biệt là câu "Tình yêu bao la", Vu Kính Đình lặp đi lặp lại trong lòng rất nhiều lần.
"Có lẽ chỉ là người nhà họ Phàn muốn ly gián chúng ta thôi, đưa cô ta tới, là muốn để chúng ta cãi nhau, vậy thì ta lại càng không thể để bọn họ vừa lòng được ~"
Tuệ Tử nói rất vui vẻ, trong lòng còn có cảm giác trút giận.
Trước kia Phàn gia đã gây cho nàng không ít phiền phức, giờ thì cũng trở thành công cụ của nàng, tùy tiện lôi ra lừa Vu Kính Đình, Vu Kính Đình đều tin không nghi ngờ.
Ai bảo nhân thiết đại ác ma của Phàn gia đã ăn sâu vào lòng người đâu.
"Ta tin tưởng khả năng tự chủ của ngươi, đừng nói là Thẩm Lương Ngâm, ngay cả nữ minh tinh trong tivi mà cởi sạch, ngươi cũng không thèm chớp mắt."
"Nữ minh tinh nào bị úng nước vào đầu mà lại chạy đến chỗ ta cởi cái gì chứ?"
Tuệ Tử cười ha hả trong lòng.
Hiện tại thì không có.
Nhưng tương lai chắc chắn sẽ có.
Vu Kính Đình là một miếng thịt xông khói chất lượng cao, sau này những người phụ nữ muốn xán lại hắn cũng nhiều lắm đó.
"Không cần biết là có hay không có, ta đều tin ngươi, ngươi ngẫm xem, sự tin tưởng giữa vợ chồng, đây là một loại của cải trân quý biết bao? Ngươi đừng phụ lòng tin tưởng của ta."
Tuệ Tử thuận tay vẽ một cái bánh nướng cho Vu Kính Đình, thành công thu hoạch được thiện cảm của Vu Kính Đình.
Con cờ Thẩm Lương Ngâm, ngày đầu tiên nhậm chức, đã bị Tuệ Tử tung chiêu dìm hàng, làm nền cho nàng cao thượng vô cùng, còn khiến cho Vu Kính Đình tiềm ý thức tin chắc, Thẩm Lương Ngâm không phải là người tốt lành gì, phải đề phòng cô ta giở trò mới được.
Tuệ Tử còn khéo léo đổ hết nước bẩn Thẩm Lương Ngâm lên người khác của Phàn gia, như vậy cũng không ảnh hưởng đến hình tượng của mẹ trong lòng Vu Kính Đình.
Một bộ kỹ thuật bưng nước này, Tuệ Tử viết một mạch, thuần thục điêu luyện.
Vu Kính Đình tới thì mang theo cơn giận, lúc đi ra thì tâm tình đã khác.
Trở về xưởng cho gọi Tiểu Bàn đến, bảo hắn để mắt tới Thẩm Lương Ngâm, theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm Lương Ngâm, có gì không hợp đều báo cáo cho hắn.
Tiểu Bàn là tâm phúc của Vu Kính Đình, Vu Kính Đình bảo hắn làm gì thì hắn làm đó, đi theo Thẩm Lương Ngâm suốt ba ngày, đến mức người ta đi vệ sinh cũng suýt theo cùng, vô cùng tận tụy.
Tuệ Tử rất khâm phục năng lực giao tiếp của Thẩm Lương Ngâm, nàng ta chỉ ở trong nhà máy có ba ngày mà đã làm thay đổi ấn tượng của rất nhiều người về cô ta.
Buổi tối, Vu Kính Đình kể lại những chuyện mình nghe được với Tuệ Tử.
"Con nhỏ này đúng là giỏi giở trò, vì tẩy trắng cho bản thân, không tiếc hắt nước bẩn lên ba của cô ta, nói công thức đều là do thư ký của ba cô ta trộm, cô ta cái gì cũng không biết, còn nói Thường Linh là tiểu tam của ba cô ta, mọi người trong nhà máy đều tin."
"Về chuyện công thức, ta cũng từng nghi ngờ, cũng từng nghĩ không phải ý của cô ta. Nhưng mà có phải là cô ta làm hay không thì cũng không quan trọng nữa, chúng ta thấy được, con đàn bà này là hung ác cỡ nào."
Nếu chuyện này xảy ra sớm hơn vài chục năm, Thẩm Lương Ngâm tuyệt đối sẽ thuộc loại người rạch rõ giới hạn với cha mẹ, thậm chí trà trộn trong đám người, ném đá vào cha mẹ.
Rạch rõ giới hạn, chiêu này tuy rất vô sỉ, nhưng hiệu quả cũng rất tốt, Thẩm Lương Ngâm đã xóa bỏ phần nào ấn tượng xấu của mọi người về mình.
Cô ta thậm chí, còn đưa ra "Đầu danh trạng", hành động này, lại giúp cô ta nhanh chóng đứng vững được vị trí trong nhà máy.
"Cô ta mang hết các đường dây cung ứng hàng cho nhà máy kem, con đường tiêu thụ, thậm chí cả các cán bộ cốt cán đến."
Việc này có nghĩa, Vu Kính Đình có thể theo chiều gió này, làm cho nhà máy phát triển lớn mạnh hơn nữa, Thẩm Lương Ngâm cố ý lấy lòng Vu Kính Đình, đưa ra một sự lựa chọn cho Vu Kính Đình.
Hắn chấp nhận "Đầu danh trạng" này, thì không thể xa lánh cô ta được nữa.
Còn nếu hắn không nhận, hắn sẽ thành ác nhân cản trở cả nhà máy chạy về phía trước, mang tiếng báo thù riêng.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận