Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 548: Khắc kim hóa giải hết thảy sầu (length: 7985)

Thẩm Lương Ngâm mới nhậm chức có mấy ngày mà đã bày ra nhiều chuyện như vậy, Tuệ Tử từ tận đáy lòng cảm thấy bội phục nàng ta.
Đêm khuya thanh vắng thế này, lại sai người chạy tới báo cho Vu Kính Đình, khiến Vu Kính Đình có muốn không ấn tượng sâu sắc về nàng ta cũng khó.
Tuệ Tử không vội đưa ra phán đoán mà trước tìm Đại Lưu để tìm hiểu sự tình.
"Sao phó xưởng lại trực ca đêm? Có ai sắp xếp cho nàng như vậy không?"
"Cô ấy nói muốn nhanh chóng hòa nhập vào môi trường mới nên muốn thử qua tất cả vị trí."
"Hiện giờ đâu phải mùa cao điểm bia, sao lại đột nhiên ca đêm sắp xếp két bia?"
"Phó xưởng nói chỗ bày két bia cũ có ẩn họa về an toàn, sợ mọi người bị thương nên tổ chức người chuyển đi, ai ngờ két bia lại đổ vào người cô ấy, một đồng chí nữ mà gặp phải chuyện thế này, quá khó khăn."
Qua giọng điệu của Đại Lưu, Tuệ Tử nghe ra sự khâm phục của anh ta đối với Thẩm Lương Ngâm, nếu không phải đã có quá nhiều lần giao tiếp với Thẩm Lương Ngâm, biết rõ tính cách của người đàn bà này, Tuệ Tử cũng sẽ thấy cảm động.
Chỉ vài câu nói rời rạc mà thôi, đã giúp Tuệ Tử nhìn ra được chân tướng.
Thẩm Lương Ngâm đây chắc chắn là tự biên tự diễn.
Đêm hôm khuya khoắt chạy tới bày két bia, vừa khéo lại bị kẹp trúng, xác suất này còn thấp hơn việc đi ngoài đường mà bị chó cắn.
Thẩm Lương Ngâm này là không thể chờ đợi để tự mình lập nên hình tượng tốt, thật là giảo hoạt, cô ta cố ý chọn buổi tối chứ không phải ban ngày để làm việc này, rõ ràng là muốn khiến Tuệ Tử thêm bực mình.
Nếu Tuệ Tử để Vu Kính Đình đi, chắc chắn Thẩm Lương Ngâm biết Tuệ Tử sẽ không thoải mái trong lòng – người phụ nữ nào lại có thể nhẫn nhịn việc chồng mình nửa đêm chạy đi thăm người phụ nữ khác chứ?
Nếu Tuệ Tử vì chuyện này mà gây chuyện với Vu Kính Đình, Thẩm Lương Ngâm sẽ lập tức chớp lấy cơ hội, tranh thủ lấy lòng trước mặt Vu Kính Đình, lấy đó làm nổi bật lên sự “không hiểu chuyện” của Tuệ Tử.
Nếu Tuệ Tử không cho Vu Kính Đình qua thăm nàng ta, Thẩm Lương Ngâm sẽ kích động công nhân viên chức trong nhà máy, chiếm lấy thế thượng phong về dư luận, tạo ra cho công nhân viên chức ấn tượng xưởng trưởng không có lòng bao dung, thậm chí còn đổ trách nhiệm này lên người Tuệ Tử.
Thủ đoạn khổ nhục kế này Thẩm Lương Ngâm dùng thuần thục đến mức thành thạo, người chưa trải sự đời khác dễ bị mắc lừa.
Nhưng Tuệ Tử dù sao cũng là người mà Trần Lệ Quân dùng tứ thư ngũ kinh dạy dỗ, nàng không chỉ dùng thi từ ca phú để nịnh bợ Vu Kính Đình, nàng còn thuộc lòng cả Tôn Tử binh pháp, không ngoa chút nào, chỉ cần Thẩm Lương Ngâm nhếch mông một cái là Tuệ Tử biết nàng muốn làm gì.
"Ngươi cứ về xưởng trước đi, lát nữa xưởng trưởng các ngươi sẽ đến ngay."
Thoải mái vậy ư? Đại Lưu lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Chắc chắn là Thẩm phó xưởng đã nói với ngươi, tuyệt đối đừng để ta đi, sợ chúng ta cãi nhau đúng không?" Tuệ Tử cười ý vị sâu xa, ánh mắt lộ ra sự thông minh thấu suốt mọi chuyện.
Vẻ mặt kinh ngạc của Đại Lưu lần nữa xuất hiện, khiến Tuệ Tử biết rằng nàng lại đoán đúng ý định của Thẩm Lương Ngâm.
Người đàn bà này trong lúc dùng khổ nhục kế còn không quên tung tin đồn nhảm trong quần chúng, ý đồ bôi nhọ Tuệ Tử, gán cho Tuệ Tử cái mác "Ghen tuông đố kỵ".
"Năng lực cá nhân của phó xưởng Thẩm rất tốt, chỉ là đôi khi có chút quá nhạy cảm, nàng ấy rất thích suy đoán, chỉ cần có ích cho công việc của chồng ta, đối với ta đều là người tốt, ngươi trở về nói với mọi người, chuyện tai nạn lao động của nàng trong nhà máy sẽ được thanh lý xong, ngươi và những đồng nghiệp đã đưa nàng ấy vào bệnh viện ca đêm đều vất vả rồi, tháng sau mỗi người thêm hai đồng tiền thưởng."
Thẩm Lương Ngâm muốn làm người tốt, giở trò này ra đều bị Tuệ Tử dùng "khắc kim thuật" hóa giải. Dù gì cũng chỉ là vài dòng chi vào sổ sách, Tuệ Tử không hề thấy đau lòng chút nào.
Đại Lưu lập tức đem Thẩm Lương Ngâm ra sau đầu, xem Tuệ Tử quả thực là phát sáng lấp lánh.
Đây đâu phải là phu nhân xưởng trưởng? Đây rõ ràng là nữ bồ tát mà!
Dựa trên tư tưởng đơn giản “ai đưa tiền người đó là người tốt”, Đại Lưu hớn hở rời đi, về xưởng chắc chắn sẽ khen Tuệ Tử với anh em một phen, từ nay về sau, ai dám nói phu nhân xưởng trưởng ghen tị thì kẻ đó sẽ mất hai đồng tiền….Không, là thất đức!
Đợi đến lúc Đại Lưu đi rồi, Vu Kính Đình mới mặt mày đen sị bước ra khỏi phòng.
Tuệ Tử buồn cười liếc hắn một cái, cố tình nói:
"Xưởng trưởng Vu, anh đây là tốc chiến tốc thắng đấy à?"
"Ít đùa với ông!" Vì bực bội nên giọng điệu cũng khác thường mà lớn hơn.
Vu Kính Đình căn bản không muốn để ý cái gì Thẩm Lương Ngâm hay Cẩu Lương Ngâm gì cả, hắn chỉ muốn tranh thủ với bà xã đem cái việc vừa bị ngắt ngang làm cho xong.
Nhưng nghĩ thôi cũng biết là không thể nào, Tuệ Tử giục hắn đi bệnh viện.
Nàng thì ngủ một giấc bù, Vu Kính Đình đến bệnh viện đi dạo một vòng, tượng trưng hỏi bác sĩ hai câu, rồi mặc kệ bộ dáng muốn nói lại thôi của Thẩm Lương Ngâm, ném tâm phúc Dương lão đại ở lại đó, bản thân thì về nhà tìm vợ.
Hắn nghĩ chắc chắn Tuệ Tử đang đợi hắn về, chuẩn bị quyết chiến với hắn đến hừng đông.
Kết quả, Tuệ Tử ngủ ngon giấc vô cùng, vì bên cạnh thiếu người nên nàng thậm chí còn dang tay dang chân thoải mái!
"Đồ ngốc không tim không phổi…"
Vu Kính Đình phiền muộn nghiến răng, đưa tay lay người nàng, Tuệ Tử vẫn ngủ say, căn bản không có ý định tỉnh lại.
"Thôi vậy, nể tình nàng ngủ say như vậy thì bỏ qua cho nàng vậy." Vu Kính Đình lẩm bẩm, cố gắng tìm lý do cho mình lui bước.
"Xuỵt xuỵt…" Ba ba xoa mắt ngồi dậy, hai mắt còn nhắm, miệng nhỏ lẩm bẩm.
Thanh âm này đặc biệt nhỏ, không lắng tai nghe sẽ không nghe thấy.
Nhưng Tuệ Tử lại nghe như tiếng sấm bên tai, vội vàng ngồi dậy, nhảy xuống giường, thậm chí còn không liếc nhìn Vu Kính Đình một cái.
Vu Kính Đình lặng lẽ quan sát, Tuệ Tử trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh đã hoàn thành đại công trình đi vệ sinh cho con.
Hình như đây là kỹ năng mà mỗi người mẹ đều được khắc vào DNA, chỉ cần con kêu lên, bất kể nhỏ đến đâu cũng có thể tỉnh.
Tuệ Tử thu xếp cho con xong, dùng chậu bên cạnh rửa sạch tay, hài lòng chuẩn bị nhảy lên cái giường thơm ngát, quay người lại thì thấy Vu Kính Đình.
"A?" Lúc này Tuệ Tử mới tỉnh hẳn.
"Anh về lúc nào thế?"
Tốt rồi, không những không gọi được dậy mà còn xem hắn như không có gì, Vu Kính Đình lạnh lùng xoay người, rõ ràng không thèm quan tâm tới nàng, tự mình khởi xướng chiến tranh lạnh trẻ con.
"Em đột nhiên có chút thèm cơm gói." Tuệ Tử nằm trên giường, nhắm mắt không ngủ, nhẹ nhàng đá cái người đang chiến tranh lạnh kia.
"Buổi tối giảm cân, không nên ăn gì cả." Vu Kính Đình lạnh lùng nhưng vẫn vô tình đáp lời.
"Vậy anh cho em thêm cơm nhé, thêm một ít cơm kê, cơm kê không mập người đâu, em muốn nhiều hành, cả rau thơm nữa."
Vu Kính Đình xoay người, bước chân hắn tự xưng là rất lạnh lùng bước vào phòng bếp.
À, chờ nàng ăn no rồi sẽ tiếp tục chiến tranh lạnh với nàng, nhất định phải cho nàng biết sự lợi hại của đám đàn ông Đông Bắc bọn ta!
Trong đầu Vu Kính Đình, tiểu kịch trường đang diễn ra, hắn tưởng tượng Tuệ Tử sẽ nằm trong lòng hắn mà anh anh anh khóc lóc, khen hắn tốt bụng, xin hắn tha thứ.
Hắn đang tự tưởng tượng mà thấy thoải mái.
Để thể hiện mình là người đàn ông độc ác, lúc đưa cơm gói cho Tuệ Tử, hắn cố tình thêm vào một vá cơm gạo lớn, nàng nói muốn thêm chút cơm kê thì hắn lại nhất định phải cho nàng nhiều cơm! Cho nàng béo lên! Mọc thịt!
Chính là ác độc như vậy đó.
Cơm gói được làm từ lá cải trắng héo úa, gói lấy cơm, cuộn với hành tây và rau thơm, quét đều lớp tương tự làm, ngon tuyệt vời.
Tuệ Tử ăn một hơi hết cái cơm gói, còn ợ một cái, Vu Kính Đình đã sớm quên mất việc mình đang chiến tranh lạnh cái gì rồi, thấy nàng ăn ngon lành như vậy thì con ngươi cũng cong cong.
Vợ hắn thật là xinh đẹp, đến ăn cơm cũng đáng yêu như vậy.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận