Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 734: Đã sớm chuẩn bị (length: 7909)

Vu Kính Đình hành động rất nhanh, sau khi Tuệ Tử cùng hai người xác định xong bản phác thảo cuối cùng, hắn lập tức cầm đi sao chép.
Buổi tối mang đến sân trượt patin, ban đêm nơi này là vũ trường ngoài trời, lượng người không hề ít so với ban ngày, chỉ cần vào sân là sẽ phát, mặt sau còn in kèm cả thông báo treo thưởng.
Tiểu Bàn mượn được xe ba gác, kéo theo Tuệ Tử và Giảo Giảo ngồi phía sau.
Hai đứa nhỏ đều có chút căng thẳng.
Đến gần sân patin, ánh đèn đủ màu sắc chiếu rọi làm nửa bầu trời trở nên lấp lánh, tiếng nhạc bên trong truyền ra xa như vậy vẫn có thể nghe thấy được.
"Tẩu tử, đến loại địa phương này, nếu để các thầy cô biết thì ta có bị đuổi học không?"
Trong mắt các thầy cô, vũ trường không phải nơi mà học sinh ngoan nên lui tới.
"Có phải để hai đứa vào nhảy nhót đâu, chỉ là cùng ta đến lấy đồ thôi."
Tuệ Tử ban ngày để quên một nửa sổ sách ở quầy thu ngân, sốt ruột muốn dùng, liền tới lấy một chuyến.
Lúc này đã hơn tám giờ rưỡi tối, vũ trường đang bắt đầu đông khách, người ra người vào tấp nập, một mình Tuệ Tử đến không khỏi lo lắng.
Nắm theo Giảo Giảo cùng Tiểu Bàn, hai đứa này cũng cao lớn như người lớn, ba người đi cùng nhau người đông, chắc sẽ không gặp người xấu – đây đều là ý nghĩ của Tuệ Tử.
"Nếu ca của ta mà biết chị ra ngoài muộn như vậy, sẽ tức giận mất?" Giảo Giảo hỏi.
"Không cho hắn biết là được mà? Bữa nướng vừa nãy chẳng phải chị đã mời bọn em sao?" Tuệ Tử vì hối lộ hai đứa nhỏ, dọc đường còn dẫn đi ăn quà vặt, coi như là phí bịt miệng.
Cô nàng thậm chí còn chuẩn bị một ít đồ ngọt do chính mình làm, định hối lộ cho thu ngân.
Tuệ Tử đoán giờ này Vu Kính Đình hẳn là đang ở trong đó, đứng từ xa thấy thu ngân gần đây không có ai, nhanh chóng chạy đến, cầm đồ đạc rồi hối lộ cho thu ngân, thuận lợi trốn đi.
Bản thân cô nàng cảm thấy mọi chuyện hết sức thuận lợi, chỉ cần về nhà tắm rửa, gột sạch mùi đồ nướng trên người, là có thể qua mặt, thần không hay quỷ không biết.
Vu Kính Đình đi dạo một vòng quanh sân, dùng ánh mắt lườm mấy cô nàng muốn rủ hắn nhảy, khiến Dương lão nhị đi theo sau cười ha ha.
"Nếu tẩu tử biết anh giữ mình như ngọc vậy, chắc sẽ cảm động lắm nhỉ?"
"A, cái đó thì đương nhiên, tẩu tử của ngươi xem ta là báu vật mà." Vu Kính Đình ba hoa, trong lòng lại thầm khinh một tiếng.
Cô vợ nhỏ kia có tâm địa lớn lắm đó.
Hắn nghiêm trọng hoài nghi, nếu cô nàng mà ở đây, không chừng lại bảo hắn "bán nghệ" kiếm khách, dù sao thì lúc sân patin khai trương, cô nàng cũng đã từng làm thế rồi.
"Nói đi nói lại, tẩu tử cái đề nghị dùng hình thức ban nhạc sống chơi nhạc ở hiện trường, thật sự không tầm thường, ở cái vũ trường của ông già tao còn chưa từng thấy cái kiểu này." Dương lão nhị mắt nhìn chằm chằm các cô em trên sàn nhảy, mắt tỏa sáng long lanh.
"Ít để ý mấy thứ gian xảo này, nếu tẩu tử ngươi biết, chắc chắn sẽ bắt ngươi phải cưới vợ đấy." Vu Kính Đình cảnh cáo.
Dương lão nhị lúc này mới thu liễm, trong lòng lại coi thường.
Đàn ông ai mà chẳng thích ngắm gái đẹp chứ?
Lại có một cô nàng tới, muốn mời Vu Kính Đình nhảy, Vu Kính Đình mặt mày lạnh tanh từ chối, chẳng thèm nể nang một chút nào.
"Anh Đình, huynh đệ mình đâu phải người ngoài, anh ngắm nhiều gái xinh thế rồi, không có một chút ý tưởng nào à?" Dương lão nhị nhìn hai chân dài của cô nàng kia mà mắt trào ra tia xanh lục.
"Ý tưởng? Có chứ."
Dương lão nhị hiểu ra, đàn ông à, đây mới là phản ứng bình thường chứ.
"Ý tưởng đó là, may mà tao cưới vợ là tẩu tử mày."
"? ? ?"
"Nếu tao cưới một trong đám các cô nàng đó, nhiều khả năng sẽ sinh ra một đứa con bình thường, một đứa con bình thường, lại sinh sôi ra một đám hậu duệ càng bình thường hơn, dòng họ Vu nhà tao đến đời tao xem như hết."
"... " Trong mắt Dương lão nhị, chậm rãi hiện ra hai dấu chấm hỏi.
Vu Kính Đình gõ đầu hắn một cái.
"Đàn ông không quản được cạp quần thì chẳng làm nên chuyện gì lớn, mày nhớ cho kỹ điều này, thằng đàn ông vô dụng thì không kiếm được vợ tốt, không có vợ tốt, thì đời sau toàn lũ phế vật, hiểu chưa?"
"Những lời này, hình như anh từng nói với chúng ta rồi thì phải..." Dương lão nhị hồi tưởng lại.
Hắn đột nhiên nhớ ra.
Trước khi Vu Kính Đình cưới vợ, vì kiếm tiền lễ hỏi cho nhà họ Trần, hắn đã nghĩ đủ mọi cách, chỉ thiếu nước bán cả máu đi thôi.
Khi đó đám anh em đều cảm thấy hắn không cần phải liều mạng đến vậy, Trần Hàm Tuệ mặc dù là đệ nhất tài nữ của nhà họ Vương, nhưng lúc đó Tuệ Tử vẫn chỉ là một cô gái đáng thương không nơi nương tựa.
Không có công việc phân phối trong thành phố, chỉ có bằng cấp, cũng không thể về nông thôn làm việc, điều kiện như vậy trên thị trường hôn nhân ở nông thôn cũng không có bao nhiêu ưu thế, bỏ ra mấy trăm đồng lễ hỏi thì có chút quá đáng.
Rất nhiều anh em đều khuyên hắn, nhiều cô gái như vậy, hà cớ gì phải chọn người tốn kém nhất mà cưới làm gì.
Vu Kính Đình lúc đó đã khẳng định chắc chắn một câu, là Trần Hàm Tuệ thì chỉ cần mình nàng, không ai khác.
"Anh thật là nhất mực mà..." Dương lão nhị ngẩng đầu lên, phát hiện bên cạnh Vu Kính Đình đã không thấy đâu nữa.
Thu ngân tranh thủ lúc rảnh rỗi, lúc vắng khách, mở hộp cơm ra, thấy trong đó bày biện đồ ăn vặt gọn gàng, liền huýt sáo một tiếng.
"Lão đại thường ngày được ăn uống ngon thế này sao?"
Nhìn còn đẹp hơn bánh gạo thôn Hương, nhỏ nhỏ xinh xinh, một miếng vừa đủ.
Nhặt lấy một cái, còn chưa đưa được đến miệng, thì thấy.
Ngẩng đầu lên, Vu Kính Đình mặt mày đen thui đứng ngay trước mặt hắn, thu ngân sợ đến suýt nữa thì giơ tay đầu hàng.
"Lão, lão đại..."
"Tẩu tử ngươi đến rồi à?!" Vu Kính Đình từ xa đã nhìn thấy cái hộp cơm quen thuộc nhà mình.
Thời đó thịnh hành loại hộp cơm bằng nhôm, nhưng Tuệ Tử lại cảm thấy đồ bằng nhôm không tốt cho sức khỏe, cố tình tìm thợ mộc làm mấy hộp cơm bằng gỗ.
Loại hộp cơm này chỉ có nhà hắn mới có, Tuệ Tử có cẩn thận đến mấy cũng có lúc sơ sót, muốn hối lộ thu ngân bịt miệng người ta, lại bị cái hộp cơm bán đứng.
Thu ngân sắp khóc tới nơi rồi.
"Tẩu tử không cho em nói mà..."
"Mẹ kiếp!" Vu Kính Đình chửi một câu, quay người đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay lại, cầm lấy hộp cơm, thuận tay lấy từ trong túi ra tờ tiền mặt.
"Cho chú mày mua chút đồ ăn vặt."
"Anh Nhị, liệu lão đại có đánh tẩu tử không?" Thu ngân hỏi theo Dương lão nhị, cảm giác mặt lão đại khó coi quá, "Hic, chắc lão đại không hiểu lầm em đâu nhỉ?"
"Mày nghĩ nhiều rồi. Tình cảm của lão đại với tẩu tử, không phải là thứ chúng ta có thể thấy rõ đâu."
"Vậy anh ấy mang đồ ăn vặt của tẩu tử đi làm gì?"
"Vợ anh ấy làm đồ ăn, anh ấy có nỡ để người khác ăn không? Lúc trước tẩu tử nướng khoai lang cho bọn tao, vừa quay đi cái lão đại đã lấy hết, ăn nhiều khoai nướng vậy mà cũng không sợ xì hơi..."
Vu Kính Đình lái xe đuổi theo, chạy chưa đến năm phút đã thấy xe ba gác.
Tuệ Tử cùng Giảo Giảo ngồi trên xe, không biết đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy.
Vu Kính Đình cố tình đi theo, muốn xem cô vợ nhỏ đang cố gắng trốn thoát này bao giờ mới phát hiện ra hắn.
Lực chú ý của Tuệ Tử chưa bao giờ ở phía sau lưng, cô nàng đang tán gẫu với Giảo Giảo.
Xe ba gác xóc nảy.
"Sao thế?" Tuệ Tử hỏi.
"Hình như lốp xe bị xì." Tiểu Bàn nhảy xuống kiểm tra, "Hả? Ai lại rải đinh trên đường thế này?"
Cũng may phản ứng của cậu nhanh, nếu không xe trượt nghiêng là có chuyện lớn rồi.
Tiểu Bàn đang kiểm tra xe, đột nhiên từ trong bụi cây ven đường có một bóng người chạy ra, lao thẳng về phía Tuệ Tử.
"Tẩu tử, có người!" Giảo Giảo nhìn thấy.
Tuệ Tử không cần nghĩ ngợi, lấy từ trong túi ra bình xịt đã chuẩn bị sẵn, xịt thẳng vào mặt người đó một trận.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận