Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 887: Ca môn, thu dọn đồ đạc nhanh chạy đi (length: 8254)

Tuệ Tử gọi Vu Kính Đình vào bếp, đóng cửa lại, nhìn hai đứa nhỏ vào nhà, nàng bắt đầu ném rau cải trắng xuống kêu cạch cạch.
"Cái thứ gì vậy! Tô Triết mà cũng là thứ để bọn họ lảm nhảm sao? Còn dám bới móc chân của hắn mà nói này nọ, ta nhổ vào! Đóng góp của Tô Triết cho quốc gia, đáng giá cả trăm cái chân của bọn chúng!"
Tuệ Tử bạo lực xé cải trắng, thật ra nàng càng muốn xé những cái lưỡi dài nhiều chuyện đó hơn.
"Ngươi giận mấy con ngu ngốc đó làm gì, nếu chúng nó thật có giác ngộ tư tưởng đó, thì có thể lẫn vào thành bộ dạng này sao?" Vu Kính Đình khuyên Tuệ Tử.
"Năm ngoái, Tô Triết vì vùi đầu vào nghiên cứu, bị đau ruột thừa quỵ ngay phòng thí nghiệm, nếu không phải anh đi tìm hắn, thì có lẽ người đã không còn rồi."
Tuệ Tử khi trước tiến cử Tô Triết, cũng không ngờ rằng hắn sẽ liều mạng đến vậy.
Vẻ mặt thì lạnh như băng, nhưng làm việc gì cũng vì dân vì nước, trong lòng thực ôn nhu.
Trước kia khi vợ chồng Tuệ Tử làm kem, Tô Triết đã giúp giải mã công thức, còn nhắc nhở vợ chồng Tuệ Tử điểm mấu chốt, mấy thứ độc hại kia, hắn tuyệt đối sẽ không cho vào thực phẩm, cho dù việc đó có làm giảm lợi nhuận và khẩu vị đi nữa, hắn cũng không làm.
Vợ chồng Tuệ Tử rất thưởng thức hắn, dù tính cách hắn và Vu Kính Đình có khác nhau, thì vẫn là bạn tốt không có gì giấu giếm, chỉ là bởi vì tam quan hai nhà đều hợp nhau.
Bây giờ bạn tốt bị sỉ nhục thế này, Tuệ Tử thật là càng nghĩ càng tức.
"Suốt ngày nhai lưỡi bà tám! Ngày ngày chỉ nhìn xem người khác kết hôn chưa, sinh con chưa, hễ nhắc đến sinh con thì liền kích động, cứ hở ra là nói mấy người không sinh được con thì giỏi đến đâu cũng bằng thừa —— ta nhổ vào!"
Vu Kính Đình nhét miếng rau cải trắng vào miệng nàng, để nàng bớt nóng giận đi.
"Mấy người đó, cả đời chỉ biết đẻ con, chăm con, không phải chỉ nhìn chằm chằm vào mấy chuyện đó thôi sao? Anh đem bài luận của Tô Triết công bố trên quốc tế cho chúng nó xem, đến chữ cũng chưa chắc đã nhận hết, thì làm sao hiểu được thành tựu của hắn?"
"Tô Triết còn chẳng hề chê bai chúng nó một đám ăn no vác nặng làm mọt gạo xã hội, vậy mà chúng nó còn dám chế giễu chân Tô Triết? Cho chúng nó một đôi chân khỏe mạnh thì để làm gì? Có mọc ra cả trăm cái chân thành con rết, thì cũng chẳng bò ra được chuyện trà gạo dầu muối của nhà mình thôi!"
"Nếu em không thích, anh kiếm thời gian đánh cho chúng nó một trận là xong chuyện."
Vu Kính Đình cũng thay ca môn uất ức, nếu là hắn uất ức thì chắc không chỉ dừng lại ở việc mắng vài câu như Tuệ Tử, những ông chồng làm việc đều là ít nói mà làm nhiều.
"Không được, chúng ta đánh mấy người này, không chừng sau còn cả đống người khác như thế, chỉ trị ngọn mà không trị gốc."
Trong lòng Tuệ Tử cũng hận mấy bà tám nhiều chuyện kia, nhưng mà đuổi đám này đi, có lẽ lại có những đám khác đến.
Trước kia Tô Triết phải ngồi xe lăn, sau này được Vu Kính Đình giúp kết nối, nhờ vào quan hệ của bố vợ, tìm được một ông thầy Đông y rất lợi hại chữa trị cho, mấy năm điều trị, dù không thể đi lại tự nhiên như người bình thường, nhưng cũng không cần ngồi xe lăn nữa.
Đi đường có hơi khập khiễng, đây cũng là kết quả tốt nhất mà Tô Triết nỗ lực luyện tập mới có được.
Nỗ lực như thế, mà lại thành cái cớ để người khác chế giễu, thảo nào mà Long Phượng thai tức đến độ thà chịu đòn của ba mẹ, cũng muốn vì ba nuôi đòi lại công bằng.
"Những người chế giễu hắn, tôi không khách khí mà nói, đừng nói đến bọn chúng, mà con cháu nhà chúng nó có trói lại hết cũng chưa chắc có thể làm được thành tựu như Tô Triết. Chỉ vì làm không được nên mới đi tìm ưu việt ở chỗ khác thôi, ngày mai tôi sẽ nhờ mẹ tôi đi gây chuyện với viện trưởng."
"Mẹ em?" Vu Kính Đình chớp mắt mấy cái, nếu mẹ anh mà đến thì chẳng phải sẽ náo loạn thành một vụ ầm ĩ lớn sao?
"Mẹ tôi chiếu theo vai vế thì nói là mẹ nuôi của Tô Triết cũng có sao đâu, dù sao thì cũng là trưởng bối, người nhà Tô Triết lại không có ở kinh, mấy người đó không thể bắt nạt hắn không người thân, nhờ mẹ tôi ra mặt đi!"
Tuệ Tử rất có lòng tin vào công lực lừa gạt của mẹ chồng, nàng đi cùng mẹ chồng.
Những người đó nhai lưỡi bà tám, nàng liền lấy độc trị độc, tìm bà mẹ về hưu đại thần kia qua, trước dạy cho viện trưởng một bài học đáng giá.
Con nuôi nhà chúng ta ở chỗ ông, cúc cung tận tụy, các ông không giải quyết được vấn đề cá nhân cho hắn thì thôi đi, lại còn để cho người ta chế giễu hắn?
Nếu chuyện này không giải quyết, thì Vương Thúy Hoa có khi nhảy đại thần ở trong văn phòng viện trưởng mất—— Tuệ Tử quyết định mai đi thì sẽ mang cả những thứ đồ cổ mà bà cất ở dưới đáy rương ra.
Nếu như viện trưởng mà có ý lệch lạc thì nàng và bà cùng nhau nhảy đại thần, hát cho ông một bài chúc xui xẻo.
"Vợ à, em là nghiên cứu sinh đấy, mấy cái chiêu trò khóc lóc om sòm lặt vặt thế này, không phải là chiêu trò của mấy bà thôn quê sao?"
"Với cái loại người làm nghiên cứu khoa học cổ hủ như viện trưởng thì cho dù em có nói đạo lý nhiều cũng không bằng làm ầm lên cho hắn một trận cho hắn tỉnh ra, đối phó với mấy người trí thức thì phải dùng biện pháp sản xuất thô sơ thôi! Không thì tại sao nói tú tài gặp quân binh? Mai em và mẹ em sẽ đóng vai "binh" khiến cho hắn có lý cũng không nói ra được! Làm cho mọi người thấy, Tô Triết có người thân ở kinh thành, đừng có bắt nạt hắn là người tỉnh khác!"
Cứ làm ầm lên là xong việc!
"Hai người chạy đến đây gây chuyện, viện trưởng có khi không cho người đến xem mặt hắn làm gì?"
"Xem mắt thì sao? Xem mắt thì không có tình à! Xem mắt thì không có yêu à! Tô Triết không xứng kết hôn à? Không xứng có một người phụ nữ tốt sao? Tìm một người có thể chăm sóc tốt cho hắn, thì hắn cũng có thể có thêm sức lực làm nghiên cứu khoa học cho đất nước, sinh một phòng đầy mấy đứa con có IQ cao, tức chết mấy kẻ nói xấu sau lưng đi."
Tuệ Tử coi Tô Triết như anh trai ruột, việc hắn đối tốt với cây cải đỏ thì Tuệ Tử không phải người mù mà không thấy, sao lại có thể làm ngơ.
Khi Lạc Lạc còn nhỏ thì nghịch ngợm làm đổ dụng cụ phòng thí nghiệm của Tô Triết, nếu không phải Tô Triết lấy thân che chắn thì khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lạc Lạc có khi bị hủy rồi, trên cánh tay của Tô Triết hiện giờ vẫn còn một vết sẹo là vì cứu Lạc Lạc để lại.
Muốn kết giao bạn bè với Tuệ Tử thì rất đơn giản, chỉ cần đối xử thật lòng với người nhà nàng là sẽ trở thành bạn tốt của nàng.
"Em đừng có tục tằn như thế có được không? Tô Triết bây giờ không muốn kết hôn, các em làm vậy, có phải gây áp lực cho hắn quá không?"
Vu Kính Đình có quan hệ thân thiết nhất với Tô Triết nên cũng hiểu rõ tâm tư của hắn nhất.
"Tôi tục tằn?! Vu Thiết Căn anh là đàn ông của tôi đấy hả? Vì sao bây giờ Tô Triết không kết hôn, anh không biết à? Không tại tôi thì hắn có xui xẻo gặp phải cái đồ Liễu Tịch Mai không?"
Tuệ Tử cảm thấy, chính cái con nhỏ thối tha Liễu Tịch Mai đó đã để lại bóng ma tâm lý cho Tô Triết, làm cho Tô Triết bây giờ cứ hễ thấy con gái là phiền.
Ngay cả các cô bác trong nhà ăn cũng hoài nghi vấn đề của hắn ở cái phương diện kia.
Đối với chuyện này thì Tuệ Tử cảm thấy là lỗi của mình.
"Thôi thôi, anh không nói chuyện đạo lý với em đang dễ bốc đồng sắp đến kỳ nghỉ lễ nữa, em muốn đi thì đi đi." Vu Kính Đình nghe nàng đem nợ cũ lâu năm lôi ra, vội vàng giơ tay đầu hàng.
Trong lòng thì lại thở dài, chẳng phải Tuệ Tử vừa mới trách cây cải đỏ sao? Mấy đứa trẻ có tinh thần trách nhiệm quá lớn, chẳng phải là di truyền từ nàng đấy ư?
"Không được, nhịn một bước càng nghĩ càng giận, lùi một bước thì u xơ tuyến vú, bây giờ tôi đi tìm mẹ tôi, làm bà lấy hồ sơ của những cô gái tốt nhất đưa cho tôi! Còn cả bố tôi nữa—— đúng, mỏ quặng của bố tôi có phải có kỹ thuật viên nữ từ nước ngoài về không?"
Vu Kính Đình bất lực khoát tay, đi đi, đồ ngốc.
Chờ Tuệ Tử sát khí đằng đằng chạy đến nhà Trần Lệ Quân, Vu Kính Đình lập tức phái Long Phượng Thai canh giữ, còn mình thì vào gọi điện thoại mật báo cho Tô Triết.
"Anh bạn, mau thu dọn đồ đạc mà chạy trốn đi, vợ tôi điên rồi."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận