Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 879: Từ đâu ra tự tin có thể giấu diếm được nhân tinh (length: 7946)

Vu Kính Đình đối với các vị người thân thích vẫn là hiểu rất rõ.
Trần Luân mặc dù là một đứa điển hình nghịch ngợm, nhưng người lớn trong nhà hắn không thể nào không dặn dò hắn, ở trường học đừng có mà chọc Vu Giảo Giảo.
Trần Hàm Tuệ coi trọng Vu Giảo Giảo như thế nào, tất cả mọi người đều biết, chuyện chị dâu em chồng bất hòa kiểu này, ở trong nhà nàng sẽ không xảy ra.
Nói là chị dâu, kỳ thật cũng là xem như nuôi con của mình, từ nhỏ mang theo bên cạnh, ngôn hành cử chỉ học tập phẩm đức, đều là Trần Hàm Tuệ một tay nuôi dạy, so với anh ruột của Giảo Giảo còn phải để tâm hơn, đắc tội Giảo Giảo, chẳng khác nào đắc tội vợ chồng Trần Hàm Tuệ.
"Chắc chắn không phải Giảo Giảo nói, con bé đó mồm còn kín hơn cả con trai."
Tình huống bây giờ là, Trần Luân không biết mình đã đắc tội Giảo Giảo như thế nào.
Còn Giảo Giảo lại là một đứa nhỏ có nguyên tắc, nàng không muốn nói, thì không ai có thể cạy miệng được nàng.
Xem cái cách Giảo Giảo thành thạo khống chế Tiểu Bàn té xuống đất giả vờ co giật để chuyển dời chủ đề, liền biết Giảo Giảo không có khả năng chủ động nói.
Vấn đề bây giờ bị kẹt ở đây.
"Nếu Giảo Giảo không thể dùng làm điểm khởi đầu, vậy chúng ta cứ điều tra Trần Luân, xem thử dạo này hắn đã làm gì." Vu Kính Đình đề nghị.
Như vậy thì có thể phân tích ra được, hắn có tiếp xúc gì với Giảo Giảo hay không.
Trần Hàm Tuệ gật đầu, quyết định làm như vậy.
Trong phòng, mẹ Tiểu Bàn và Vương Thúy Hoa hai người bó tay hết cách với Tiểu Bàn đang nằm trên mặt đất.
Giảo Giảo ngồi trên nền gạch, túm lấy vai Tiểu Bàn lay lay.
"Tiểu Bàn! Béo ~ à! Ngươi không sao chứ!"
" . . ." Tiểu Bàn nhắm mắt miệng trễ xuống, có việc hay không chẳng phải chỉ cần nàng một câu sao?
Giảo Giảo không bảo hắn dậy, hắn cứ phải tiếp tục giả bộ.
"Cái này làm sao bây giờ —— Thiết Căn! Mau vào nhà!" Vương Thúy Hoa sốt ruột, gọi con trai.
Vu Kính Đình và Trần Hàm Tuệ lần lượt bước vào, Vương Thúy Hoa chỉ vào Tiểu Bàn đang nằm trên mặt đất.
"Thiết Căn mau cõng người lên đưa đến bệnh viện, nhanh lên đi."
"Đối phó với đứa trẻ ngất xỉu, ta có một cách dễ làm —— bà xã, cho ta mượn cây trâm của nàng, ta sẽ chiếu vào xương cụt của tiểu tử này chọc một cái, đảm bảo khỏi bách bệnh!"
Tiểu Bàn cả người căng cứng.
Má ơi, cái đồ đó mà chọc vào thì hắn còn có cơ hội hưởng phúc sao?
Nhưng là Giảo Giảo vẫn chưa bảo hắn dậy, Tiểu Bàn chỉ có thể kiên trì, tiếp tục giả chết.
Trần Hàm Tuệ rất phối hợp tháo cây trâm trên đầu xuống, còn phối hợp giải thích.
"Để gia cố, ta đã cuốn thêm một lớp sợi bạc quanh mũi nhọn của trâm ngọc, chọc xuống, hiệu quả sẽ càng tốt."
"? ? ?" Tiểu Bàn mắt nhắm chặt, chóp mũi đã túa mồ hôi.
Cho dù như thế, hắn vẫn không hề nhúc nhích.
Đến Vu Kính Đình cũng có chút bội phục, thằng nhóc này đúng là bản lĩnh đàn ông mà.
Giảo Giảo thấy Vu Kính Đình thật sự muốn chọc, vội vàng chạy qua ngăn cản.
"Anh, anh đừng có làm bậy! Anh mà chọc xuống thì người ta phế thì sao?"
"Không sao, thuốc đắng giã tật tốt cho bệnh, xem ta một chiêu thiên ngoại phi tiên!" Vu Kính Đình giả bộ muốn chọc, Giảo Giảo nhào tới cắn một cái vào tay anh ta.
"Ngao ô! Là chó sao? !" Vu Kính Đình bị nàng cắn buông tay, Trần Hàm Tuệ nhanh chân bước tới.
Vu Kính Đình cảm động, xem xem, vợ mình vẫn là thương mình nhất!
Đến thời khắc quan trọng vẫn biết bảo vệ hắn —— cây trâm trong tay đâu rồi?
Trần Hàm Tuệ lấy lại cây trâm từ tay anh, sợ anh làm rơi, cẩn thận cài lại lên đầu, khẽ thở một hơi nhẹ nhõm.
"Bà xã, ta còn đang bị cắn này? !" Vu Kính Đình một tay che ngực, một tay giả vờ gõ lên đầu Giảo Giảo.
"A, chuyện gì vậy? Ta đang ở đâu?" Tiểu Bàn thật sự không giả bộ nổi nữa, sợ hai anh em đánh nhau mất.
Ngồi dậy từ dưới đất, lấy tay ấn đầu, ra sức diễn.
"Tỉnh rồi?" Vu Kính Đình cười tủm tỉm nhìn Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn nhìn biểu tình kia của anh ta, đầu ong ong.
Giảo Giảo lấy đâu ra tự tin mà dám giấu giếm được cặp đôi người tinh này vậy?
"Vâng, con cảm thấy mình không sao nữa, có thể về rồi ạ." Tiểu Bàn đoán vợ chồng Vu Kính Đình đã biết mình đang giả vờ, nhưng đã diễn đến đây, cũng chỉ có thể cố gắng diễn tiếp.
Mấy đứa trẻ tuổi đều ngầm hiểu ý nhau, còn hai người phụ nữ trung niên thì vẫn đang mù quáng lo lắng, một người nói phải đi bệnh viện, một người thì đòi phải kiểm tra toàn diện.
Dọa Tiểu Bàn không dám ở lại thêm nữa, kiếm cớ chuồn về nhà.
Giảo Giảo kinh hồn bạt vía, sợ Trần Hàm Tuệ sẽ tìm mình nói chuyện, viện cớ muốn tập đàn, chui vào phòng đàn liền không ra.
Đến khi cây cải đỏ tan học trở về, Giảo Giảo nghe thấy Trần Hàm Tuệ đang hỏi han hai đứa nhỏ ở trường mẫu giáo có chuyện gì vui, xem ra đã quên mình, lúc này mới thở phào.
Mỗi ngày Tứ gia đều đến phòng đàn của con gái, vừa nghe con gái đánh đàn vừa nhắm mắt tận hưởng sự hun đúc của nghệ thuật.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy vết xước trên mặt con gái, Tứ gia lập tức nổi giận.
"Cái này là sao đây? Vu Thiết Căn, ngươi cút lại đây cho ta!"
Giảo Giảo đảo mắt, ái chà, vất vả lắm mới trốn qua được một kiếp, bây giờ lại quay về điểm xuất phát.
Tứ gia mặt đen như than thẩm vấn Vu Kính Đình một trận, con gái yêu quý của anh bị bắt nạt, Tứ gia không thể nhịn.
Giảo Giảo dựng thẳng tai nhỏ, mới nghe Vu Kính Đình nói vài câu, Trần Hàm Tuệ đã bước vào.
"Ta làm bánh đậu rồi, ra ăn thôi."
"Con không muốn ăn, con ——" Giảo Giảo muốn nghe xem anh mình nói gì, đối diện với đôi mắt trong veo của Trần Hàm Tuệ, tim đập thình thịch.
Emma, ánh mắt của chị dâu đáng sợ quá.
"Ngươi thật sự, không muốn ăn sao?"
"Ách, thật ra ăn một chút bánh đậu cũng tốt, a ha ha" Giảo Giảo túng.
Ánh mắt của Trần Hàm Tuệ lại trở về dáng vẻ tươi cười như ngày thường, dắt Giảo Giảo đi ra ngoài.
Trần Hàm Tuệ làm bánh đậu cực kỳ ngon, mềm mịn trơn tuột, bình thường Giảo Giảo một mình có thể húp hai bát.
Nhưng bây giờ lại ăn không vô, thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng đàn.
Phòng đàn cách âm quá tốt, cửa vừa đóng, thì không nghe được bên trong nói cái gì.
"Giảo Giảo, trường học của các con dạo này ——" Trần Hàm Tuệ vừa mở lời, Giảo Giảo đã như chim sợ cành cong rồi.
"Không có chuyện gì, con ở trường tốt lắm, mọi thứ đều bình thường!"
"Ta không hỏi cái đó mà, ta là định hỏi, gần đây trường con có phải biểu diễn ở cung văn hóa không?"
Gần tới quốc khánh, trường học thường sẽ có biểu diễn, thường là sẽ mượn sân bãi của cung văn hóa, thường chỉ có học sinh đến quan sát.
Nhưng những gia đình như vợ chồng Trần Hàm Tuệ, đóng góp trang thiết bị văn thể cho nhà trường, có cống hiến đặc biệt, cũng có thể tới xem trực tiếp.
Vu Kính Đình nhân danh cá nhân, quyên góp cho trường không ít dụng cụ bóng rổ, bóng chuyền, việc giúp đỡ học tập này là thói quen từ thời còn ở quê của anh, chỉ là bây giờ, anh đã không cần phải hèn mọn dán quảng cáo lên bóng, mà chỉ là thuần túy quyên góp giúp đỡ.
"À, chuyện này có ạ, chị dâu muốn đến xem sao?" Nghe Trần Hàm Tuệ hỏi chuyện này Giảo Giảo mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đương nhiên, mỗi bước trưởng thành của các con, chị đều sẽ không bỏ qua, buổi sáng đi xem con biểu diễn, buổi chiều trường mẫu giáo của cây cải đỏ cũng có thi ca hát, chị và anh con sẽ xung phong nhận việc qua đó chụp ảnh miễn phí."
Buổi biểu diễn ở trường mẫu giáo không có phụ huynh đến tham quan, cũng không có cơ hội quyên góp giúp đỡ.
Nhưng mà muốn nịnh thầy cô giáo thì còn gì dễ hơn?
Cung cấp miễn phí máy ảnh, phim chụp ảnh, rồi trọn bộ dịch vụ rửa ảnh phát ảnh, có ai mà từ chối một vị phụ huynh vừa tốt bụng vừa lắm tiền như vậy đâu.
Giảo Giảo nghe Trần Hàm Tuệ nói như vậy, cảm giác áy náy trong lòng càng lớn.
Chị dâu đối xử với nàng, thật sự là tận tâm tận lực, thế mà nàng lại muốn giấu diếm chị, lương tâm thật sự bất an.
Trần Hàm Tuệ quan sát sự biến đổi nhỏ trên nét mặt Giảo Giảo, mục đích dụ dỗ đã thành.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận