Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 829: Lưng điều quan trọng tính (length: 7933)

Lột sạch quần áo người, toàn thân đều bôi đường.
Những chỗ trọng điểm còn được bôi nhiều thêm chút.
Trói ở trên cây trước cửa nhà quả phụ, chuyện này Vu Kính Đình không chỉ nói suông.
Hắn thực sự đã làm như vậy.
Frank cho rằng Vu Kính Đình mặc âu phục, có bằng cấp tốt nghiệp từ trường danh tiếng, thì là người hiền lành dễ bắt nạt.
Ai ngờ cái ông chủ Vu này, trước kia cũng có giai đoạn trẻ trâu, từ nhỏ đã không phải người tốt lành gì.
"Xem ra việc tìm người có bối cảnh chống lưng rất quan trọng." Lão Nhị nhìn Frank vẫn còn choáng váng thì tự lẩm bẩm.
Trong lòng tự nhủ, thằng này nếu có một người trợ tá khôn khéo như chị dâu, thì có thể làm ra sự tình đến mức này sao?
Vu Kính Đình ra ngoài làm ăn buôn bán, chưa từng đề cập đến bối cảnh của cha vợ.
Mấy người anh em này cũng đều hiểu ý không nói thân thế của mình.
Những người làm ăn đến đặc khu phát triển, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, không muốn dựa vào sự che chở của gia đình, nhưng không có nghĩa là bọn họ dễ bị bắt nạt.
Chỉ cần Frank có chút đầu óc, trước khi muốn đối phó Vu Kính Đình, cũng nên tra xét lai lịch của hắn, ngay cả đạo lý đơn giản đó cũng không hiểu, thật xứng đáng bị xui xẻo.
"Ngươi đừng uống rượu, cho ngươi nè." Tuệ Tử bóc kẹo mút cho vào miệng hắn, hai ngày không ăn gì, bổ sung chút đường để đỡ ngất.
"Nhi tử?" Vu Kính Đình nhíu mày, "Cướp thức ăn trước miệng cọp à."
Con trai anh rất bảo vệ đồ ăn, anh hiểu rõ điều đó quá mà.
"Mọi người đều rất lo lắng cho anh." Tuệ Tử chỉ một câu đã khái quát sự vất vả mấy ngày qua.
"Đồ ngốc, ta chẳng phải đã về rồi sao?" Vu Kính Đình hôn lên tóc nàng, thấy mắt nàng đỏ hoe, "Người vợ xinh đẹp như em mà ta còn chưa xxx đủ, sao có thể nỡ lòng nào chết được chứ."
"...? ? ?" Lão Ngũ đứng gần đó, không dám tin mà ngoáy tai, vừa rồi hắn nghe được gì vậy, đại ca nói "không có gì đủ"?
"Ừm, anh nói đều đúng." Tuệ Tử gật đầu.
Miệng Lão Ngũ lại há rộng ra một chút, đây là...?
"Chị dâu, nếu chị bị hắn bắt cóc, chị hãy nháy mắt vài cái nói cho em biết, chị không phải là cô vợ nhỏ ngoan ngoãn như thế này đâu mà?"
Người phụ nữ bá khí như nữ vương đã dùng Tiên Nhân nhảy trói Frank lúc trước đâu rồi?
Cái người đang nép trong ngực đàn ông, ỉ ôi này là ai vậy?
"Vợ ta nhát gan, ồn ào cái gì?" Vu Kính Đình vỗ vỗ Tuệ Tử, ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói một câu.
Mặc dù mọi người không nghe được, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Tuệ Tử cũng không khó đoán, đây nhất định là câu nói có ý trêu ghẹo.
"Cô ấy nhát gan?" Lão Ngũ không nói nên lời, nếu chị dâu nhát gan thì trên đời này làm gì có người phụ nữ nào gan dạ nữa?
"Chị dâu, chị là người mệnh thủy sao? Nước mắt của chị là cố tình để dành thấy đại ca mới chảy ra hả?" Lão Nhị trêu chọc.
Chị dâu vừa rồi còn hừng hực khí thế muốn ăn tươi nuốt sống người ta, bây giờ đã biến thành một cô gái nhỏ yếu ớt, đáng thương.
Nếu không tận mắt chứng kiến một mặt tàn nhẫn của Tuệ Tử, có lẽ bọn họ cũng tin mất rồi.
"Thật ra cũng không phải khóc dọc đường đâu, tại người ta dễ khóc thôi."
Tuệ Tử nghẹn ngào vùi mặt vào ngực Vu Kính Đình, nước mắt bị kìm nén cả ngày coi như cũng được thoải mái tuôn ra.
Lời này làm mấy người anh em á khẩu.
Theo những chuyện Tuệ Tử làm mà đánh giá thì đây tuyệt đối là một người nhẫn tâm, nhưng bây giờ, dáng vẻ nhõng nhẽo yếu đuối đáng thương này của cô, lại không hề giả tạo.
Lão Ngũ bỗng cảm thấy ngực mình như có luồng khí quanh quẩn, một hồi sau mới nhận ra, thì ra đây là cảm giác ngưỡng mộ.
"Lão đại, rốt cuộc anh làm thế nào mà cua được chị dâu về nhà vậy? Chắc chắn không phải là cái phiên bản anh kể lúc trước đâu?"
Tuệ Tử nghe vậy ngẩng mặt lên từ trong ngực Vu Kính Đình, tò mò hỏi: "Anh ấy kể phiên bản nào?"
"Đại ca nói, có một hôm anh ấy đang làm việc ở dưới ruộng, em đi ngang qua nhìn thấy anh ấy thì đi không nổi nữa, thế nào cũng khóc lóc đòi gả cho anh ấy."
"Nói nhăng nói cuội gì thế!" Mặt Vu Kính Đình nóng lên, những lời say xỉn thổi phồng kia, đến cả thằng ngốc cũng nghe ra được sự phóng đại đến chết.
"Ừ, anh ấy nói đều là thật, em chỉ là mê trai quá không kìm chế được, khóc lóc đòi gả cho anh ấy." Tuệ Tử cố tình gật gù, giữ thể diện cho Vu Kính Đình.
"Khụ khụ." Vu Kính Đình càng thêm chột dạ, sớm biết vậy thì anh đã không thổi phồng sự việc rồi.
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Lão Nhị và Lão Ngũ, Vu Kính Đình trừng mắt lại.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Ông đây tự mình thổi phồng sự việc thì sao, cùng lắm là về nhà quỳ ván giặt đồ, lỡ nhìn trúng đòi cưới về nhà thì là ta, lão tử là ba hoa, các người ghen tị thì đi kiếm lấy một người vợ tốt như vậy đi!"
"..." Quá đau tim.
Mấy người anh em cười không nổi nữa.
Nếu bọn họ mà kiếm được một người vợ như Tuệ Tử, quỳ ván giặt đồ cũng là niềm hạnh phúc.
Thấy trời sắp mưa, mọi người nhanh chóng dựng lều để tránh mưa.
Mưa rào xối xả đổ xuống, Tuệ Tử cùng những người khác ngồi trong lều tránh mưa ăn khoai lang, còn Frank bị treo lơ lửng sau thuyền thì xui xẻo.
Mưa to trút thẳng lên mặt hắn, làm hắn tỉnh lại.
"A!" Frank gào lên.
Mưa hòa lẫn mưa đá cùng nhau đổ xuống, hắn không có chỗ nào để trốn, quay về phía chiếc thuyền trước mặt mà gào thét: "Mau kéo ta lên!"
"Thả cái rắm gì vậy? Ơ hay, tự nhiên nghe không hiểu tiếng chim kêu nữa, có thể là đói lâu quá, hệ thống ngôn ngữ xảy ra vấn đề rồi?" Vu Kính Đình ôm vợ, cũng khôi phục lại tinh thần.
"Kéo tôi lên! Mưa đá chết tiệt đập chết tôi!" Frank rốt cuộc cũng không nói tiếng Anh nữa, bắt đầu dùng tiếng Quảng Đông mà gào lên.
"Ồ, hóa ra mày vẫn chưa quên ngôn ngữ tổ tiên để lại à? Thế mà mày còn giả vờ làm bộ?"
"Đồ đại lục chết tiệt, mày dám đối xử với tao như vậy, nhà tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Tao sẽ cho mày biết tay! Mày chờ đấy——" Frank tức giận mắng chửi.
Còn chưa đợi Vu Kính Đình lên tiếng, Tuệ Tử đang nép trong ngực Vu Kính Đình bỗng nhiên đứng dậy.
"Cả nhà chúng tôi đang đợi nhà anh cho biết tay đấy." Tuệ Tử hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người, cầm lấy nửa chai rượu mà Vu Kính Đình đang uống dở, ừng ực ừng ực uống hết.
Vu Kính Đình muốn ngăn cũng không kịp.
Nửa chai rượu trâu cột núi đổ hết vào bụng nàng.
Tuệ Tử ở nhà không uống rượu, đây là lần đầu bị khó chịu ở mắt.
"Anh đánh rắm xong chưa? Anh cho rằng anh đánh vài cái rắm là có thể vá được tầng ozon hả?" Tuệ Tử chỉ tay vào mặt Frank.
Câu nói này của nàng là dùng giọng Đông Bắc, tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, xen lẫn với nhau mà nói.
Mắt Vu Kính Đình trợn tròn.
Hai người em trai cùng nhau nhìn về phía hắn, Vu Kính Đình vội xua tay.
"Không phải ta dạy! Tự nàng ấy phát minh!"
Tiếp theo là màn trình diễn ngôn ngữ của Tuệ Tử.
Nàng bắt đầu dùng tiếng địa phương, tiếng phổ thông, tiếng Quảng Đông, cùng với đủ các loại tiếng Anh Pháp Đức Ý Nhật Hàn luân phiên chửi rủa.
"Mày từ lúc sinh ra đã chỉ biết đếm 123456789, biết vì sao không? Vì mày chính là đồ khốn Du bastard, con rùa đầu độc!"
"Cái con mắt đục ngầu của mày giống như cục đàm mắc trong cổ họng bà già tám năm trời vậy, biết tại sao là tám năm không? Tại mày cứ quên trước quên sau đó thôi, Du bastard! Nên bà già mới phải nhắc nhở mày!"
"Cám ơn vì ngài đã sửa quốc tịch, nếu không thì năm ngàn năm văn minh Hoa Hạ chúng ta sẽ phải chịu tổn hao bởi cái mặt mo của nhà ngươi mất!"
"you are a jerk! Con trùng amip nguyên sinh biến dị từ hố phân giòi! merde! Đồ vật thay thế được!"
Vu Kính Đình cả đời này chưa từng thấy Tuệ Tử như vậy, hắn liếm liếm khóe miệng, chửi hay quá, nghe mà cảm thấy hả dạ theo!
Frank bị Tuệ Tử chửi đến khí huyết không thông, lại thêm bị mưa đá đập đau đầu, thế mà mắt hoa lên, ngất xỉu.
"Đem hắn tỉnh lại cho ta! Ta vẫn chưa có nói chuyện xong với hắn mà!!! "
- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ phiếu tháng, xin gửi thêm một chương nữa (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận