Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 114: Vẫn là ngươi (length: 8137)

Tuệ tử hận không thể xuyên đến quá khứ, xem xem vị tổ tiên nào lại thích gặm thế, có răng lợi thế này, gặm chút cà rốt củ cải không tốt sao? Nghĩ đến Vu Kính Đình sống ở thời đại còn chưa có khái niệm thành phố lớn, giá nhà với hắn quá trừu tượng, nên đổi cách hình dung.
"Một thỏi bạc nén, có thể đổi 1000 con dê đầu đàn."
"Trời tối rồi, nói mơ à?" Ai dở hơi lấy 1000 con dê đầu đàn đổi cái thứ đồ chơi này?
"Ta nói là mấy chục năm sau."
"Ừm, ngươi vui vẻ là được."
"Trong này mọi thứ, đều có phần của Giảo Giảo, đặc biệt là hai con long dương này, ngươi và Giảo Giảo mỗi người một con."
Đổi lại kiếp trước của nàng, mua ô tô còn dư tiền.
Vu Kính Đình chắp nối thông tin của nàng, rút ra kết luận.
"Vậy, cái hũ đồ chơi này, không một thứ nào hiện tại dùng được sao?"
Không thể bán ngay, không thể dùng làm đồ trang sức, thậm chí cắn một cái cũng không xong?
Đào ra sự tịch mịch?
"Kính Đình, ngươi tin ta không?" Tuệ tử hỏi.
Hắn dời ánh mắt từ chỗ cái hộp không mở được sang khuôn mặt nàng.
"Ta nói ý của ta, cái hũ đồ vật này, đừng nói cho ai biết, ngươi biết ta biết là đủ, mẹ cũng không được nói - không phải ta không tin mẹ, là vì an toàn thôi."
Mặc dù Vu Kính Đình không xem mấy món đồ này là hàng tốt, nhưng Tuệ tử biết giá trị của chúng.
Vương Thúy Hoa dĩ nhiên là một bà bà tốt, nhưng trong lòng bà vẫn có quan niệm về tông tộc, mang tiếng "trộm bảo vật của tổ tiên" bao nhiêu năm nay, trong lòng vẫn còn ấm ức.
Vương Thúy Hoa là người có cốt cách, nhìn việc một mình nuôi hai con không tái giá là biết.
Vì tranh một hơi, Tuệ tử phân tích, bà bà rất có thể sẽ gọi mấy phòng khác của lão Vu gia tới, chia đều.
"Chúng ta lấy đồ ra, ban đầu sẽ được người thân thích khen ngợi, có lẽ đó là 'Một hơi' mà mẹ ta luôn tìm kiếm, nhưng một khi hơi đó qua đi, hậu hoạn sẽ vô cùng."
"Ngươi đúng là hiểu rõ mẹ già nhà ta." Vu Kính Đình cười khẩy, mẹ hắn đúng là sẽ làm ra chuyện như vậy.
Tuệ tử thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng đã chắc chắn.
Hắn nhất định đứng về phía mình, vậy nàng dám nói tiếp.
"Không sợ thiếu mà sợ không đều, ý là không sợ không có, chỉ sợ có mà không chia đều."
Tuệ tử bỗng nắm chặt tay Vu Kính Đình, bằng giọng điệu mềm mại đặc trưng, hết sức dịu dàng nói:
"Kính Đình, ta không thể để những người kia có cơ hội sau này mắng ta chia chác không đều, càng không thể phá vỡ sự cân bằng của lão Vu gia bao năm nay, anh xem, ngày mai ăn thịt heo làm liên hoan, mọi người tụ tập một chỗ, vui vẻ hòa thuận, tốt biết bao, chia cái gì bảo vật, nói tiền bạc tục tĩu! Chia đồ đạc, về sau sẽ không còn ngày yên ổn."
"Nói tiếng người đi."
"Ta muốn nuốt hết một mình."
Trong phòng rơi vào tĩnh lặng.
Mấy giây sau, Vu Kính Đình cười ha ha.
Tuệ tử bị hắn cười đến mặt nóng bừng, cúi đầu bổ sung thêm câu.
"Cũng không phải là độc chiếm hết. Có phần của Giảo Giảo, đợi nó lớn lên kết hôn, chia cho nó một nửa làm của hồi môn."
Nàng cũng chỉ là tương đối hung dữ với người ngoài, đối với người nhà thì vẫn có khí độ của trưởng bối.
Vu Kính Đình cười chê cô tham tiền, vung tay lên.
"Vậy cô còn ngẩn ra làm gì? Mau cất kỹ đồ đi, chọn chỗ nào mẹ không thấy mà giấu."
"Cái kia, anh không sợ tổ tiên nhà anh cảm thấy tôi quá đáng à?" Tuệ tử cũng đại khái cảm thấy mình có hơi, chu môi nhỏ giọng nói, còn có chút chột dạ.
Mẹ của Lý Hữu Tài tổng kết về cô, thực ra vẫn có ý đúng.
Nàng chỉ có gương mặt thỏ trắng thôi, lòng dạ là sói hoang, nhiều vàng bạc như thế, nàng không muốn chia cho người thân thích một đồng, hư đốn quá mà.
Vu Kính Đình bắt chước giọng điệu vừa nãy của nàng, bằng một giọng hết sức trang trọng nói:
"Tổ tiên cũng hiểu cho sự khổ tâm vì đoàn kết gia tộc của chúng ta, bọn họ ở dưới suối vàng biết ta phòng ngừa người nhà đánh nhau, không hòa thuận, cũng sẽ vui mừng."
Đôi vợ chồng hai mắt mở trừng trừng nói lời bịa đặt vui vẻ đạt được nhận thức chung, Tuệ tử tâm tình vui vẻ, lông mày giãn ra.
"Cười như vậy à? Yêu thích vàng bạc thế sao?" Vu Kính Đình kéo cô lại, cắn lên cái cổ trắng nõn thon dài của cô.
Không cho hắn gặm vàng bạc, vậy gặm bảo bối lớn của hắn, cũng không tệ mà.
"Có tiền đương nhiên vui vẻ, nhưng mà ta vui hơn vì có anh. Dễ được vàng ngọc, khó được tình lang."
Có thể tìm được người đàn ông có giá trị quan tương tự mình để sống cùng nhau, thoải mái biết bao.
"Thảo, lại thả thính!" Vu Kính Đình bị cô khơi gợi một thân lửa, định ôm cô lên giường đất dập lửa, bụng lại kêu ọc một tiếng.
Bận rộn cả ngày, vẫn chưa ăn cơm đây.
"Tôi nấu cơm cho anh ăn - còn lại, chút nữa nói." Tuệ tử vùng ra khỏi lòng hắn, tiện tay đưa chiếc hộp gỗ không mở được cho hắn.
"Nếu anh có thể mở được nó trước khi cơm nóng - "Tuệ tử ngừng lại, dùng tay sờ một cái, mắt phượng như tơ.
Không cần nói quá rõ, ánh mắt này đã đại diện cho tất cả.
Vu Kính Đình cảm thấy toàn thân có sức lực vô tận, hắn dù dùng cưa sắt cũng phải mở hộp ra!
Các ông chồng ở chuyện giường chiếu, chỉ cần có chút động chạm liền ham muốn bừng bừng, tuyệt đối không thể nói không được.
Tuệ tử nấu cơm, hắn liền bày ghế con ngồi cạnh cô, tay mân mê chiếc hộp.
Hộp nhỏ dùng nguyên lý khóa Lỗ Ban, trông nhỏ thôi nhưng rất tinh xảo, muốn mở phải tìm đúng chỗ, đúng là đồ cổ, trí tuệ của người xưa thật lợi hại.
Tuệ tử nấu cho hắn bát mì trứng gà, khi cô xào dầu thơm lừng chuẩn bị đổ ra, liền nghe phía sau răng rắc một tiếng.
"Anh mở được rồi thật à?"
Vu Kính Đình định huênh hoang vài câu, thực ra hắn cũng không biết mở kiểu gì, cứ lung tung ấn, không biết đè trúng chỗ nào liền mở.
Nhưng lúc thấy đồ trong hộp, tâm trạng lại chững lại.
Một chiếc trâm vàng.
Có thể thấy đã cũ, nhưng rất hợp với thẩm mỹ của Vu Kính Đình.
Làm từ vàng ròng, hoa văn vàng tuy không quá tinh xảo, nhưng lại rất lớn, dùng vàng mười còn sợ không đủ, trên đỉnh còn nạm ngọc trai.
Nếu như không quá quen thuộc chiếc trâm, Tuệ tử nhất định sẽ cảm thán một câu, đây là thẩm mỹ của nhà giàu mới nổi thời xưa a.
Thời đại nào cũng có kiểu người lắm tiền nhưng thẩm mỹ cực kém, hận không thể khắc dòng chữ "Ông đây rất nhiều tiền" lên mặt, người làm chiếc trâm này chắc chắn là loại người đó.
Nhưng Tuệ tử lại nhìn chằm chằm, mắt đỏ hoe, nàng nhận ra nó.
Kiếp trước nàng tham gia một buổi đấu giá từ thiện, muốn góp chút tiền cho vùng bị lũ lụt, tiện tay mua được chiếc trâm này.
Giá bao nhiêu đã quên, cũng không đắt, chiếc trâm sau khi giám định chỉ là đồ thủ công dân gian, công nghệ không có gì đặc biệt, thẩm mỹ của nhà giàu mới nổi bất kỳ triều đại nào đều không có giá trị cao.
Nàng sở dĩ mua nó, là vì thấy chiếc trâm này, nghĩ tới Vu Kính Đình bị nàng bỏ quên ở nhà mấy năm không gặp.
Cảm giác vừa quê mùa vừa bá đạo đó, nhìn một cái liền nhớ tới hắn.
Thời không đổi dời, vật đổi sao dời, không ngờ lại gặp lại ở đây, vành mắt Tuệ tử đỏ hoe, khó chịu không nói nên lời.
Hóa ra chủ nhân của trâm này là hắn, có lẽ kiếp trước, cũng là hắn quyên đi.
Hắn quyên, nàng mua, loanh quanh bỏ lỡ cả một đời.
Trong đầu Vu Kính Đình tự nhiên xuất hiện một tên sơn tặc cổ trang râu ria xồm xoàm, cầm trâm đâm lên đầu cô nương nhà giàu khóc nức nở.
Không tự chủ cùng với thanh âm trong đầu cất tiếng:
Vu Thiết Căn cùng âm thanh trong đầu cùng nhau nói: Có vote và nhắn mật thư cho Nữu Nữu chưa?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận