Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 174: Chúng ta thôn bên trong người không gặp qua thị trường (length: 8117)

"Ngươi còn dẫn theo người nhà?" Vị hiệu trưởng nọ đầu tiên là nhìn Tuệ Tử bằng ánh mắt dâm đãng, sau đó chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của Vu Kính Đình.
"Ký túc xá nhỏ, ở hai người sợ là không đủ chỗ."
"Người tiến cử ta là giáo sư Vương cũng đâu có nói không cho phép dẫn theo người nhà, hay là, tôi đi hỏi giáo sư Vương một tiếng?" Tuệ Tử tỏ vẻ nghi hoặc.
Hiệu trưởng thấy không dọa được hai kẻ nhà quê này, chỉ có thể mở cánh cổng sắt lớn cho xe máy kéo của Vu Kính Đình đi vào.
"Trước theo ta vào văn phòng báo danh, lát nữa dẫn các ngươi ra ký túc xá, ôi chao, cái người nhà kia à, tuy ta nói đây là lớp học buổi tối, nhưng cũng là nơi truyền thụ tri thức, các ngươi mấy người nhà quê này quen thói tùy tiện, cũng đừng có xả rác bừa bãi hay đi đại tiểu tiện lung tung đấy nhé."
Ý kỳ thị này quá rõ ràng, đến con chó ngao canh cửa bên cạnh cũng sủa "gâu gâu" một hồi vào Tuệ Tử và Vu Kính Đình.
Nó còn đuổi theo cắn Tuệ Tử và Vu Kính Đình, nếu không phải sợi dây không đủ dài, con chó này thật có thể xông lên.
Vu Kính Đình cười khẩy nhìn con chó ngao, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng?
Hay lắm, hắn ghi nhớ rồi.
Tuệ Tử tính tình vốn tốt cũng không nghe nổi, đầu óc cứ ong ong vì câu nói của hiệu trưởng, lúng túng không biết dùng từ nào mắng lại cho vừa.
"Chúng tôi mấy người nông dân này đúng là không có chút kiến thức gì, so ra kém hiệu trưởng lợi hại, sau này xin ngài chỉ bảo thêm cho tôi."
Vu Kính Đình như biến thành người khác vậy, cười đến chân chất mà không mất vẻ thành thật.
Bị hắn nịnh nọt, biểu tình của hiệu trưởng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, mí mắt khẽ nhướn, đánh giá kỹ Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình thân thể cao lớn vạm vỡ được chiếc áo khoác quân sự bao bọc, vẻ sát khí bị chiếc mũ bông che khuất.
Cũng không biết là vì chiếc khăn quàng cổ màu trắng sữa trên cổ hắn quá mức nho nhã hay vì giọng nói giả chất phác của hắn, hiệu trưởng thật sự cho rằng chàng trai trước mặt là kẻ ngu ngốc chưa từng trải sự đời, thành thật đến ngây ngô.
Tuệ Tử nghi hoặc nhìn Vu Kính Đình quá mức thành thật, nàng không hề tin gia hỏa này sau khi vào thành liền thay đổi tính nết, thành người tốt bụng đâu.
Rất nhanh sau Tuệ Tử sẽ biết.
Hắn càng yên tĩnh, thì càng nén cục tức lớn.
Hắn không chỉ có dũng mà còn có mưu.
Hiệu trưởng gọi Tuệ Tử vào văn phòng, bảo Vu Kính Đình ở ngoài chờ.
Ông ta thao thao bất tuyệt nói một tràng vô nghĩa, cặp mắt tam giác láo liên không an phận đảo quanh người Tuệ Tử.
Các giáo viên lớp học buổi tối này đều là từ các trường khác đến làm thêm, nhân viên chính thức chỉ có vài người.
Hiệu trưởng là người đứng đầu, còn có một thư ký.
Tuệ Tử với tư cách chủ nhiệm phòng giáo vụ, xem như là tay thứ ba, dưới trướng cô còn có hai giáo viên đăng ký tuyển sinh.
Tổng cộng chỉ có năm người, có hai người không có chỗ ở.
Trong viện này ở ba nhà, bao gồm cả vị hiệu trưởng với ánh mắt gian xảo kia.
Tuệ Tử chỉ nói chuyện với ông ta một lúc, liền đoán ra được tính cách của ông ta rồi.
Thích làm việc lớn, ham thành tích, thích khoác lác, người hơi háo sắc, đầu óc chắc cũng chẳng dùng được.
Không nói những cái khác, chỉ riêng chuyện ông ta lên mặt nạt nộ Vu Kính Đình đã là hành động của kẻ không thông minh.
Tuệ Tử mới hai mươi tuổi, một người hai mươi tuổi mà đã có thể phân công đến làm chủ nhiệm, chỉ cần có chút đầu óc là có thể đoán được cô có chỗ dựa.
Trần Lệ Quân làm việc ở kinh thành, cô làm ở bộ phận nào thì Tuệ Tử không biết, nhưng việc bà dễ dàng sắp xếp Tuệ Tử đến một vị trí tiềm năng thế này, cũng đủ hiểu phía này có người của bà rồi.
Hiệu trưởng thấy Tuệ Tử chỉ mới hai mươi tuổi, lại là người nông thôn lên, cho là cô dễ bị lừa, sau khi ba hoa một hồi liền bưng cốc trà lớn đến gần Tuệ Tử.
Hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tuệ Tử, cô dịch ra, hắn cũng dịch theo.
"Trần Nhi à, con mới đến, nhiều việc cũng không hiểu, trong trường này ta là người có quyền nhất, con có khó khăn gì, cứ việc nói với ta." Vừa nói, ông ta vừa duỗi bàn tay mặn heo ra, ý đồ chụp lấy chân Tuệ Tử.
Đây là hành vi quấy rối nơi công sở điển hình.
Sờ soạng hai cái chân, người ta có thể ngụy biện là trưởng bối thương yêu vãn bối, nếu như Tuệ Tử phản ứng quá gay gắt sẽ bị cho là không biết điều.
Huống chi cô gái trẻ tuổi như vậy, mới bước chân vào xã hội, chưa từng trải sự đời, rất nhiều lúc không kịp phản ứng sẽ bị bàn tay heo kia chiếm lợi.
Nhưng Tuệ Tử dù sao cũng không phải cô bé, kiếp trước buôn bán kinh doanh đã gặp không ít kẻ mặt dày mày dạn, cũng biết nên đối phó với bọn họ thế nào.
Ngay khi bàn tay heo kia chỉ còn cách chân nàng một chút xíu, Tuệ Tử đứng lên, đi đến bên tường, giả vờ như xem bức tranh chữ.
"Chữ này viết đẹp quá, là ngài viết ạ?"
Hiệu trưởng hậm hực thu tay lại, còn muốn tiến tới, ngửi chút hương thơm từ tóc Tuệ Tử.
"Xoảng!"
"Ầm ầm!"
Bên ngoài truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, hơn một chỗ.
Tiếp theo đó là tiếng chó ngao kêu thảm thiết.
Vu Kính Đình gõ cửa, vẻ mặt vô tội chỉ ra ngoài.
"Nhà ai vỡ kính thế? Chó cũng bị hoảng sợ."
"Khụ." Tuệ Tử hắng giọng một tiếng, mắt liếc nhìn bàn tay đang bỏ túi của Vu Kính Đình.
Nàng nhớ ra rồi, hắn đã mang súng cao su theo?
Hiệu trưởng cũng không còn lòng dạ nào mà sàm sỡ Tuệ Tử nữa, vội vàng chạy ra xem.
Hai gian phòng đều vỡ kính, Vu Kính Đình đã luyện kỹ năng ném đá vỡ kính bao nhiêu năm rồi, cũng không phải luyện không.
Con chó ngao ban nãy đuổi theo cắn Tuệ Tử và Vu Kính Đình, lúc này cũng đang nằm thoi thóp dưới đất.
Hiệu trưởng đứng giữa đám mảnh thủy tinh, vừa tức vừa lo.
Vu Kính Đình và Tuệ Tử song song đứng cùng một chỗ, cười hì hì xem cảnh này.
"Hiệu trưởng, chuyện này là thế nào?" Một cô gái trẻ tuổi bước ra từ phòng bên cạnh, thấy hiệu trưởng tức tối, khóe miệng không kìm được cong lên.
Chỉ một biểu cảm đó thôi, cũng đủ khiến Tuệ Tử khẳng định, vị hiệu trưởng này ngày thường cũng hay gây sự với người khác, nay ông ta gặp họa, mọi người hả hê.
Tuệ Tử nhìn Vu Kính Đình, nhíu mày.
Vẻ mặt ấy phảng phất như đang hỏi, ngươi làm kiểu gì vậy?
Vu Kính Đình ngước mặt nhìn trời, vô tội.
"Cậu qua đây!" Hiệu trưởng chỉ vào Vu Kính Đình.
"Chuyện gì?"
"Có biết lắp kính không?"
"Không biết, chúng tôi dân quê ít học, còn chưa nhìn thấy kính bao giờ." Vu Kính Đình ra vẻ chưa thấy gì, đi đến trước cửa sổ vỡ kính, giả bộ trầm trồ khen ngợi một tiếng.
"Đây là kính của người thành phố hả? Lần đầu tôi thấy đó."
Tuệ Tử cúi đầu, hơi nhịn cười.
Người quê lên thành, niềm vui quả thực nhiều hơn.
"Chưa từng thấy kính bao giờ? Vậy nhà các ngươi dùng cái gì?" Hiệu trưởng ngốc nghếch hỏi.
"Nghèo, dùng giấy dán cửa sổ, dán một lớp rồi lại dán một lớp, bên ngoài còn dán thêm nilon."
Lời này có chút đầu óc là không ai tin nổi.
Ngay cả vị nữ giáo viên ra xem tình hình cũng nhận ra không hợp lý, cô liếc nhìn chiếc máy kéo bên cạnh Vu Kính Đình, rồi lại nhìn chỗ mảnh vỡ đầy đất của nhà hiệu trưởng...
Nữ giáo viên nháy mắt, lập tức đi đến chỗ Tuệ Tử, tươi cười thân thiện.
"Tôi là Vương Manh Manh phụ trách tuyển sinh, cô là chủ nhiệm mới đến?"
"Tôi tên Trần Hàm Tuệ, kia là người yêu tôi Vu Kính Đình."
Vương Manh Manh vươn tay về phía Tuệ Tử.
"Tôi dẫn cô đi xem ký túc xá nhé, xem như cô là lãnh đạo của tôi, lãnh đạo, sau này cô nhớ chiếu cố tôi đấy."
"Ôi, đúng là kính ở thành phố lớn có khác, dưới ánh mặt trời phản quang lấp lánh, sao mà đẹp thế?"
Vu Kính Đình nhặt một mảnh kính vỡ, hứng dưới ánh mặt trời, phô diễn kỹ năng diễn xuất của mình.
Hiệu trưởng đại khái cũng đã nghĩ ra việc Vu Kính Đình đang trêu đùa mình, trừng mắt nhìn Vu Kính Đình diễn trò.
"Người yêu cô... đúng là biết đùa." Vương Manh Manh nhìn Vu Kính Đình, trong lòng thầm bổ sung thêm một câu, súng cao su bắn cũng rất chuẩn.
Chỉ trong một phút đã xử lý hai gian phòng kính của hiệu trưởng, cộng thêm con chó dựa hơi chủ làm oai làm quái của ông ta!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận