Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 361: Liền là kia cái ý tứ (length: 7632)

"Ngươi không phải bảo ta sắp xếp cho hắn sao, ta liền sắp xếp cho hắn uống một cân rượu đế ——"
"Ta là bảo ngươi sắp xếp về mặt kinh tế mà! Ai bảo ngươi chuốc hắn?"
Trần Khai Đức không phải cha ruột của Tuệ Tử, Tuệ Tử đối với hắn không có kỳ vọng của một người con dành cho cha, nên cũng nảy sinh chút ý muốn bù đắp.
Dù Trần Khai Đức không phải một người chồng, người cha đủ tư cách, Tuệ Tử cũng là một tay Trần Lệ Quân nuôi lớn, ông ta không hề cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ về kinh tế nào.
Nhưng, rốt cuộc ông ta cũng cho nàng một danh nghĩa cha, để nàng và mẹ không phải ở cái thời đại đặc thù kia, chịu sự ghẻ lạnh, thậm chí vì vấn đề danh dự mà mất mạng.
Cho nên Tuệ Tử nghĩ sẽ bù đắp cho ông ta một chút về mặt kinh tế.
Kết quả chiến hữu thân thiết của nàng là Vu Kính Đình, lại hiểu sự sắp xếp kinh tế của nàng theo kiểu cấp doanh nghiệp, dùng rượu chuốc cho người ta say mèm?
"Ta cũng không nghĩ hắn vô dụng như vậy, ngày ngày uống rượu say bí tỉ, một cân rượu đế liền say rồi? Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, ta moi được không ít chuyện từ miệng hắn ra."
Mẹ vợ kín miệng quá, hỏi cái gì cũng không ra, Vu Kính Đình liền đổi ý, tìm kiếm manh mối trên người Trần Khai Đức.
"À, cho nên, ngươi cố ý chuốc cho người ta say phải không?" Tuệ Tử nắm lấy trọng điểm, quả nhiên, Vu Kính Đình nếu không gây tổn hại, thì không phải là hắn.
"Đừng quan tâm đến mấy chi tiết đó, ngươi không tò mò hắn say rồi nói những gì sao?"
Tuệ Tử lẳng lặng kéo cái ghế đến gần hắn, ngồi chờ nghe hóng chuyện bát quái.
Vu Kính Đình không hài lòng với khoảng cách này, trực tiếp ôm nàng lên chân mình, ừm, tư thế này mới hoàn mỹ.
"Ta biết được một bí mật kinh thiên, chính là Trần Khai Đức hắn ——, không được." Hai chữ cuối cùng là ghé vào tai Tuệ Tử nói.
"Ngươi nói, chẳng lẽ là ——? !" Cả người Tuệ Tử đều không ổn.
Vu Kính Đình gật đầu, vẻ mặt cực kỳ bất lực.
Tuyệt đối đừng nghĩ đi đâu, chính là cái ý đó đó.
"Theo như chính hắn nói, trước kia chỉ là thời gian ngắn, nhưng từ khi cưới mẹ ngươi, thì hoàn toàn phế luôn."
"Mẹ ta cho hạ thuốc sao?" Tuệ Tử phản ứng đầu tiên chính là cái này.
Căn cứ vào việc làm của mẹ cô, luôn bất chấp thủ đoạn, chỉ theo đuổi kết quả mà mình muốn, xét về tính tình đó thì loại chuyện thất đức này, bà làm ra được.
"Cái này thì ta không dám chắc, nhưng nghe nói sau này có chuyển biến tốt một thời gian, đó là khoảng thời gian thông đồng với Vương Phân Phương."
"? ? ?" Tuệ Tử nghe xong ngớ người.
Sao còn có cả màn lật đi lật lại này nữa?
"Nhưng sau khi thông đồng, thì hoàn toàn phế luôn, kể từ đó bắt đầu ngày ngày say rượu."
"Chờ chút đã——" Tuệ Tử như bắt được cái gì đó trọng yếu, làm động tác dừng tay, nàng phải suy nghĩ kỹ đã.
Việc Trần Khai Đức thông đồng với Vương Phân Phương, chắc là trước khi cô học trung cấp chuyên nghiệp, khi mẹ cô còn ở Dương thôn, chẳng lẽ? !
"Ông ta lén nhìn ta tắm xong, bị mẹ ta hạ thuốc tiếp phải không? !" Tất cả đáp án đều đã được giải đáp.
Tuệ Tử bừng tỉnh đại ngộ.
Mặt Vu Kính Đình dần dần trở nên đen xì.
"Tên khốn nạn đó, còn dám nhìn lén ngươi tắm rửa? ! ! !"
Súng kíp nhà hắn để ở đâu rồi?
Hắn không ngại chế tạo một vụ tai nạn, lão súc sinh chết bất đắc kỳ tử!
"Cái đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là, ta đã hiểu ra."
Tuệ Tử đoán, lúc đó mẹ cô đã có ý định quay về thành phố, cũng có ý muốn bù đắp về mặt tâm lý, chữa trị cho Trần Khai Đức.
Sau đó Trần Khai Đức tự tìm đường chết, thừa dịp Tuệ Tử tắm mà lén nhìn.
Tuệ Tử phát hiện không đúng đã nói với Trần Lệ Quân, khi đó Trần Lệ Quân phản ứng rất nhạt, chỉ nói một câu "Về sau cẩn thận một chút", rồi không nói gì khác.
Tuệ Tử khi đó còn phẫn nộ vì phản ứng quá mức bình thản của mẹ cô.
Sự thật thì, Trần Lệ Quân bề ngoài thì hờ hững với Tuệ Tử, quay đầu đã hạ thuốc Trần Khai Đức, khiến người ta tàn phế.
"Ngươi đi đâu đấy?" Tuệ Tử lấy lại tinh thần, thấy Vu Kính Đình đã bẻ khớp ngón tay đi ra ngoài.
"Đi đánh gãy chân hắn."
Cứ đánh vào cái chân đó thôi.
Tuệ Tử kéo hắn lại.
"Đều qua nhiều năm như vậy rồi, mẹ ta cũng trút giận giúp ta rồi, không cần vì hắn mà phải mang cái tội cố ý gây thương tích."
Ân oán tình thù của thế hệ trước, nàng đã lười nghĩ xem ai đúng ai sai.
Nhìn bề ngoài thì là Trần Lệ Quân làm hại Trần Khai Đức không nhẹ, nhưng chi tiết bên trong ai biết được.
Có lẽ năm đó mẹ cô cũng đã từng nghĩ vun vén cuộc hôn nhân này, nhưng Trần Khai Đức làm bà thất vọng, thì cũng có thể lắm chứ.
"Ta không có lập trường thay mẹ ta tha thứ hoặc là đền bù cái gì, đó dù sao cũng là chuyện giữa bà ấy với Trần Khai Đức, ta chỉ từ lập trường cá nhân mà nói chuyện này, hắn không đáng để ngươi phải vấy bẩn."
"Vậy ngươi cũng không có lập trường đứng trên góc độ của ta mà thay ta tha thứ cái gì, hắn nhìn phụ nữ của ông đây, không đánh hắn thì để ăn Tết chắc?"
"Không được." Tuệ Tử nắm lấy vạt áo hắn, kiên quyết không buông.
"Vậy ta đánh cho hôn mê, không cho hắn thấy mặt ta thì được chưa? Bảo đảm không đánh cho tàn phế."
Tuệ Tử buông tay, lùi lại một bước, yên lặng nhìn hắn.
"Ta, cái gì cũng không nghe thấy."
"Thảo, ngươi muốn cười chết ông đây." Vu Kính Đình ôm lấy nàng hôn một cái.
Tiếp theo xảy ra chuyện gì, thì Tuệ Tử không biết.
Tối muộn về nhà, người thân đã về hết cả rồi, không ai ở lại.
Vương Thúy Hoa tỏ ra vô cùng vui vẻ, dương dương tự đắc khoe khoang cả một ngày, khiến đám người thân nghẹn đến chết.
Bà ta khoe mẽ đã đời, Vu Kính Đình lại hết lần này đến lần khác tiễn khách.
Mượn tiền không có, tìm việc làm thì chỉ có vào công trường hoặc nhà máy bia —— nhưng phải tuyên bố trước một điều là, làm ở nhà máy bia thì nửa năm không có lương.
"Con không thấy biểu cảm của đám người đó đâu, haizz, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta." Vương Thúy Hoa khoa tay múa chân kể cho Tuệ Tử nghe ngày cao hứng của mình.
Tuệ Tử có chút đồng tình với đám người kia.
Bị ép nghe bà nội ba hoa chích chòe cả ngày, mà lại không thể không nghe.
Nghe đến gần cuối mới biết, thì ra đã bị Vu Kính Đình đùa giỡn một vố.
Sao mà uất ức đến vậy.
"Còn Vương Phân Phương thì sao?" Tuệ Tử nhớ ra, người phụ nữ đó còn muốn đến nhà cô làm bảo mẫu cho hai Củ Cải nhỏ kia đấy.
"Cô ta hả?" Nhắc đến người này, vẻ mặt Vương Thúy Hoa trở nên kỳ quái.
"Cô ta là khó tống khứ nhất, cô ta vốn bảo là nếu không giải quyết vấn đề thì cô ta sẽ bám trụ ở nhà mình không đi, kết quả là Trần Khai Đức say quá đi vệ sinh, không biết thế nào lại ngã xuống hố xí..."
Tuệ Tử hít sâu một hơi, đây đúng là chuyện bát quái có mùi vị thật!
Giảo Giảo đang gặm lê thì phun ra một bãi, mặt nhỏ nhăn tít lại.
"Nương! Sao mẹ lại nói tin kích thích như vậy khi con đang ăn đồ! ! !"
"Yên tâm đi, ca con canh ở ngoài cửa rồi, không cho ông ta vào viện, mẹ vẫn giữ ý tứ đấy, lấy quần áo cũ của ca con cho ông ta mặc."
Tuệ Tử nghe xong không biết nên khóc hay cười, nhìn về phía Vu Kính Đình, ánh mắt kia như đang nói —— Có phải là ngươi đẩy người ta xuống không?
Vẻ mặt Vu Kính Đình vô tội đến cực điểm.
"Nhà vệ sinh kia lâu năm không sửa, ai biết chuyện của ông ta là như thế nào chứ?"
"À, lâu năm không sửa?" Tuệ Tử nhíu mày.
Vu Kính Đình gật đầu.
"Ta còn cầm cuốc sắt gõ sửa hồi nãy nửa ngày."
Phá án rồi.
Chính là hắn gõ hỏng! Thật đúng là đủ xấu tính.
"Những người này không đạt được mục đích, sau này còn đến nữa không?" Giảo Giảo hỏi.
"Đến thì đến, ta còn sợ bọn họ không đến cơ!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận