Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 967: Nếu có ngày ta biến mất (length: 8131)

Trần Đông nói mà đau thấu tim gan, mỗi một chữ đều vô cùng sâu sắc.
Trả lời hắn, là Vu Kính Đình vô tình giơ một chân.
Trực tiếp đem Trần Đông đang sâu sắc đạp cho ngã nhào về phía trước.
"Dùng ngươi thả cái rắm thừa thãi đó làm gì?" Vu Kính Đình mặt đầy vẻ khinh thường.
Nữ nhân của hắn, tự nhiên hắn sẽ chiếu cố, không cần đến tên này ở đó giả vờ với hắn.
Trần Đông dám giận mà không dám nói, tên Vu Kính Đình này, nhìn thế nào cũng không phải là một người tốt!
Hắn vẫn là không thích Vu Kính Đình, có điều đằng sau cái không thích đó, lại thêm một vài thứ sâu sắc hơn ở bên trong.
Buổi tối, Tuệ Tử kể chuyện trước khi ngủ cho hai đứa song sinh, rồi đi trò chuyện với Giảo Giảo một chút, cuối cùng mới đến phòng của Trần Đông và Đông Đông.
Đông Đông đang kiểm tra bài tập, thấy Tuệ Tử đến thì chủ động đưa bài tập đến, mặt nhỏ đầy vẻ mong chờ được khen ngợi.
Hôm nay nó bị heo đá, vốn Tuệ Tử không muốn cho nó làm bài tập, nhưng đứa trẻ này rất tự giác, vẫn là viết xong.
Tuệ Tử xem thấy hài lòng gật đầu.
"Không tệ, chữ viết tỉ mỉ, bài tập chuẩn xác không sai, xem ra con đã rất thành thạo đối với bài học trên lớp rồi."
Trần Đông ở một bên xùy một tiếng, nếu hắn không đoán sai, câu tiếp theo Tuệ Tử sẽ nói, có muốn cân nhắc học lớp năng khiếu không?
"Con hiện tại thời gian vẫn còn khá dư dả, có muốn cân nhắc tham gia lớp năng khiếu không? Có thể cân nhắc học cờ với bác béo, hoặc là hỏi cô cô xem nhạc cụ nào tốt, mỹ thuật cũng có thể hỏi bà ngoại."
Tuệ Tử liếc mắt thấy Trần Đông đang cười trộm.
"Anh cười cái gì? Vấn đề của anh thì một lát nữa tôi nói, chữ của anh viết đúng là có vấn đề."
Trần Đông là nhà khoa học, nhưng chữ viết của hắn, trong mắt Tuệ Tử lại không có một chút "hồn".
Tuệ Tử thậm chí còn nghi ngờ, trước kia Trần Đông tìm ra lý lẽ, chỉ là lười viết chữ, trong đám trẻ thì chỉ có chữ hắn là tệ nhất.
Trần Đông "a" một tiếng, người phụ nữ điên cuồng nuôi gà này quả nhiên vẫn giống như kiếp trước, tìm được cơ hội là lại muốn bồi dưỡng một chút.
Đất nước thật thiếu nàng một giải thưởng người nuôi trẻ giỏi nhất, nàng có thể chắc chắn tất cả những đứa trẻ trong gia đình nàng sau này đều trở thành trụ cột xã hội sao?
"Con không muốn học mấy cái đó lắm, hay là mẹ cho con theo ba đi dạo nhà máy nhiều hơn đi? Con cảm thấy ba xử lý quan hệ giữa người với người rất giỏi, con muốn học hỏi sao?"
Sau chuyện ở trại nuôi heo, Đông Đông càng phát giác Vu Kính Đình là thần tượng của mình, nó rất muốn học khả năng giao tiếp của ba.
"A? Vậy thì được, vậy chúng ta ước pháp tam chương đi." Tuệ Tử không ngờ đứa trẻ này lại đưa ra yêu cầu đó, cũng không phải là không thể.
Chỉ là nghĩ đến khả năng nói chuyện như phun hoa nhả ngọc của Vu Kính Đình, Tuệ Tử có hơi đau đầu.
"Ba con là người rất có cá tính, năng lực làm việc cũng rất mạnh, chỉ là những người có tài thì cũng có, ờm, ít nhiều có vài khuyết điểm nhỏ, con phải lựa chọn mà học hỏi, sở trường của ba con thì con phát triển, còn nhược điểm của ba, thì không cần phải học."
"Ba con có nhược điểm gì?" Đông Đông ngơ ngác hỏi.
Vu Kính Đình chính là hình mẫu, là tấm gương trong lòng nó mà.
"Đúng đó, chỗ nào yếu, chị nói cho rõ ràng đi." Vu Kính Đình không biết từ khi nào đã đi tới, tựa vào khung cửa gặm dưa chuột.
Một câu nói rất bình thường, từ miệng hắn nói ra, vậy mà lại mang nội hàm vô hạn.
Hắn thậm chí còn giơ quả dưa chuột lên làm động tác cụng ly với Tuệ Tử, nam nhân muốn chiến đấu nha~ Trong phòng chỉ có mỗi Đông Đông là đứa trẻ con thật sự, nên không hiểu hàm ý màu mè trong lời nói của Vu Kính Đình, Tuệ Tử và Trần Đông đều bị kiểu vô liêm sỉ này của Vu Kính Đình làm cho tức đến ngứa răng.
Mặt Tuệ Tử nóng lên, trong lòng tức giận mắng hắn một câu, hetui, vô liêm sỉ!
Trần Đông cũng nghĩ như vậy, vô liêm sỉ!
"Ba con hay mắng người, cái đó con đừng có học, mẹ không mong con vừa học giỏi lại vừa ngoan ngoãn, cuối cùng vì miệng đầy thô tục mà bị thầy cô mời phụ huynh." Tuệ Tử một hơi nói hết.
"Ồ, con không được học, vậy mà chị lại có một quyển sổ ghi chú riêng?" Vu Kính Đình vạch trần Tuệ Tử.
Tuệ Tử lườm hắn một cái, lại phát hiện hình như mình không tìm được lời gì để phản bác hắn, vì sự thật đúng là như thế.
"Nhưng mà lúc ba ba phản bác người khác ngầu lắm mà, con có thể học một chút được không?" Đông Đông vẫn còn xoắn xuýt.
"Ờ, cái này..." Tuệ Tử cũng thấy khó, tiêu chuẩn này thật khó nắm bắt, đặc biệt là khi đứa nhỏ đã lớn thế này.
"Trần Đông, anh ra đây!" Tuệ Tử ném nan đề cho Vu Kính Đình, "Anh lại trả lời vấn đề của Đông Đông đi."
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Đông Đông, Vu Kính Đình bẻ một nửa quả dưa chuột nhét vào miệng nó.
"Thuận theo tự nhiên, hiểu không?"
"..." Hiểu rồi, nhưng mà chưa hiểu lắm.
Đông Đông ngơ ngác, vậy rốt cuộc nó nên nghe theo ai đây?
Ngoài phòng, Tuệ Tử và Trần Đông ngồi ở trong sân, gió đêm rất lạnh, trên trời đầy sao.
Hai người đều không nói gì, ngẩng đầu nhìn trời.
Sau này muốn ở kinh thành nhìn thấy bầu trời đêm đẹp thế này là rất khó.
"Muốn dạy dỗ tôi thì cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo." Trần Đông mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Hắn thiết kế hại Vu Kính Đình, nàng muốn mắng muốn đánh, hắn đều chịu.
"Tại sao lại đột nhiên nghĩ đến việc muốn kiếm tiền?" Tuệ Tử hỏi.
Trần Đông dời ánh mắt xuống chòm sao Bắc Đẩu lúc sáng lúc tối, hắn không muốn trả lời vấn đề này.
"Có phải muốn theo Kính Đình mà so sánh không?"
Trần Đông kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, lại nhanh chóng quay đầu đi, trong lòng hoảng loạn, tại sao nàng lại phát hiện ra?
"Đến một độ tuổi nhất định thì các cậu bé sẽ vô thức tự so sánh mình với người cha —"
"Hắn! Không! Phải! Cha! Của! Tôi!!!" Trần Đông nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
Nàng đoán đúng tâm tư của hắn, nhưng lại không đoán trúng động cơ của hắn.
Hắn muốn kiếm tiền, quả thật là vì muốn so sánh với Vu Kính Đình.
Kết quả, hắn thất bại thảm hại, sống như một trò cười.
"Ừm, tôi hiểu." Tuệ Tử gật đầu, cậu con trai này sĩ diện ghê ha.
Trần Đông lại càng thêm phiền muộn.
Hắn ấu trĩ đến mức nào mới nghĩ rằng chỉ cần hắn cũng kiếm tiền được như Vu Kính Đình thì nàng sẽ quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái.
Thầm mến thì một chút cũng không đau khổ, đau khổ là vì nàng căn bản không hề để ý tới hắn.
"Chị căn bản là không hiểu cái gì hết! Tôi muốn đi!" Trần Đông đứng phắt dậy định đi, đứng quá mạnh khiến đầu choáng váng một trận.
"Trần giáo sư! Anh tỉnh lại đi!"
Trong ánh mắt mơ hồ của Trần Đông, dường như hắn thấy phòng thí nghiệm của mình.
Mấy trợ lý đang vây quanh hắn, hết lần này đến lần khác gọi tên hắn.
Đột nhiên, một cánh tay mềm mại nhưng hữu lực đỡ lấy hắn.
"Đông Đông! Con làm sao vậy?" Tuệ Tử đỡ Trần Đông, lo lắng hỏi, tiếng gọi này, khiến phòng thí nghiệm mơ hồ trước mắt Trần Đông biến mất, mở mắt ra lại thấy bầu trời sao đêm của những năm tám mươi.
"Vừa rồi tôi bị sao thế?" Trần Đông mắt mờ mịt hỏi.
"Anh bị choáng —— Kính Đình, anh mau ra đây!" Tuệ Tử lo lắng gọi vọng vào trong phòng.
Đứa trẻ tốt lành, tại sao đột nhiên lại choáng váng chứ, chẳng lẽ ban ngày bị heo đá nên bị nội thương rồi?
"Không cần gọi hắn, tôi không sao —— Trần Hàm Tuệ, nếu có một ngày, tôi biến mất khỏi thế giới của chị, chị sẽ khóc sao?" Trần Đông hỏi, chưa đợi Tuệ Tử trả lời, hắn đã tự giễu nói, "Chắc chị vui vẻ lắm đúng không, một kẻ xấu xa như tôi, ở lại bên cạnh chị chỉ thêm vướng víu, cả ngày gây thêm phiền phức cho chị."
"Tôi sẽ rất khó chịu." Tuệ Tử nghiêm túc nói.
"Vì sao?" Trần Đông đột ngột ngẩng đầu, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Vu Kính Đình vội vã chạy ra từ trong phòng, thấy cảnh này liền dừng bước, tựa vào khung cửa, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc ngậm vào.
"Có lẽ trên đời này có những bà mẹ không đủ tốt, sẽ vì con cái không đủ xuất sắc mà lựa chọn từ bỏ, nhưng tôi thì không."
Giọng nói rõ ràng của Tuệ Tử truyền đến tai Vu Kính Đình, Vu Kính Đình phun ra một vòng khói, hắc, cũng nghĩ giống như hắn.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận