Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 05: Lục thân không nhận ai cũng không dùng được (length: 8422)

Trong thôn Vương gia có rất nhiều thôn xóm nhỏ, xóm Dương Gia trong đó chỉ là một thôn nhỏ, bên trong có bốn mươi hộ gia đình, chỉ có hai cái ngõ hẻm nhỏ.
Nhà mẹ đẻ của Tuệ Tử nằm ở phía tây, sau ngõ hẻm nhỏ thứ năm.
Vợ chồng Vu Kính Đình đi tới vừa lúc vào buổi chiều mặt trời còn rọi xuống.
Tuệ Tử nhìn qua khe cửa rách nát, thấy trong sân đồ đạc ngổn ngang, rất dơ bẩn.
Khi mẹ ruột của nàng còn chưa về thành, nhà chưa bao giờ lôi thôi như vậy.
Mẹ ruột nàng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, người thành phố vốn thích sạch sẽ, nhà cửa thu dọn gọn gàng, trong sân trồng đủ loại hoa.
Ba năm trước, mẹ về thành, vừa đi chưa đến hai tuần, cha liền dẫn mẹ kế về.
Liễu Tịch Mai là do mẹ kế mang theo, hai mẹ con này về đến nhà họ Trần, Tuệ Tử chưa từng có ngày nào sống dễ chịu.
Mẹ kế Vương Phân Phương là một người phụ nữ vô cùng lười biếng, hoa trong sân đều héo khô hết, rác rưởi vứt lung tung khắp nơi.
"Ngươi đứng đây chờ."
Vu Kính Đình thấy Tuệ Tử đứng ngây người ở cửa, tưởng rằng nàng sợ mẹ kế.
Hai người kết hôn được ba ngày thì về nhà mẹ, nàng ở nhà khóc lóc như chết đi sống lại, lúc đó Vu Kính Đình đã thấy, tình cảm của nàng với mẹ kế không tốt.
"Có ngươi ở đây, ta sợ cái gì, đi thôi!" Tuệ Tử hít sâu một hơi, bây giờ nàng không phải là cô ngốc gặp chuyện chỉ biết khóc nữa.
"Hứ, bây giờ mới biết chồng ngươi lợi hại?" Vu Kính Đình được nàng khen một câu, cái đuôi thiếu chút nữa dựng đứng lên trời, kiêu ngạo.
Hắn nhấc chân, hướng cái cửa lớn đạp mạnh một cái.
Rầm!
Cánh cửa lớn rách nát phát ra tiếng kêu cuối cùng rồi vỡ làm đôi.
Một nửa treo lủng lẳng trên khung, nửa kia rơi xuống đất tuyên bố hết niên hạn sử dụng.
"Liễu Tịch Mai, cút ra đây nghênh đón cha ngươi!" Vu Kính Đình dồn hết khí hét lớn.
Cảm giác đau thương của Tuệ Tử bị hắn hét một tiếng bay biến sạch, thiếu chút nữa là bật cười, con mắt lanh lợi thấy hai đứa con của nhà lão Lý cách vách đang gặm hạt dưa xem náo nhiệt.
"Thằng nhãi con nhà lão Vu bị cái gió gì thổi đến thế này? Chạy đến nhà bố vợ làm ầm ĩ, ha ha!"
"Còn bắt vợ mình gọi hắn là cha đâu – sai vai vế rồi hả?"
Hai thằng nhóc xem rất hào hứng, anh cả nhà họ Lý đi ra, mỗi tay xách một đứa kéo vào.
"Thằng Vu Thiết Căn làm loạn các ngươi cũng dám xem? Không sợ nó đá hai đứa xuống sông hả?" Anh cả nhà họ Lý giọng trầm ổn đe dọa hai em trai.
Vu Kính Đình đang chuyên tâm gây chuyện tai giật giật, quay sang chửi nhà lão Lý:
"Thả cái rắm chó má nhà ngươi! Lão tử bây giờ không gọi là Vu Thiết Căn! Để tao nghe thấy chúng mày nói lảm nhảm nữa tao đập nát thủy tinh nhà chúng mày!"
Cửa nhà họ Lý đóng lại với tốc độ nhanh nhất, Tuệ Tử thở dài.
"Ngươi đừng có hung dữ với người ta như vậy chứ, anh cả nhà họ Lý đối với ta cũng rất tốt."
Vu Kính Đình nghe xong, cái quái gì? ! Không sai, thế quái nào lại không đúng? ! Nhớ thương vợ hắn?
Mắt đang nhìn chằm chằm vào tấm kính nhà họ Lý càng thêm quyết liệt, ngón tay bấm đốt tính toán, tấm kính kia sợ là có một kiếp rồi.
"Không phải như ngươi nghĩ đâu, Lý Anh gả vào nhà đó với ta tuổi cũng xấp xỉ, hồi ta còn ở nhà làm con gái, thường xuyên chơi cùng nhau."
Vu Kính Đình lúc này mới thu lại ánh mắt tính toán thủy tinh nhà người ta, thủy tinh nhà lão Lý tạm thời bảo toàn.
Trần Khai Đức đẩy cửa ra, thấy thằng con rể bất tài của mình đạp hỏng cửa, huyết áp tăng vọt lên.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Oan có đầu nợ có chủ, ngươi tránh ra một bên, kêu Liễu Tịch Mai ra đây nhận tội! Bảo nó cùng con mẹ lòng dạ hiểm độc của nó dập đầu ba cái xin lỗi vợ ta, nếu không thì đừng có trách!"
Đầu Trần Khai Đức tức đến ong ong, muốn mắng nhưng không dám đắc tội tên lưu manh nổi tiếng trong thôn này, chỉ có thể nghiến răng nói:
"Tịch Mai cũng là tỷ của ngươi, sao ngươi có thể một tiếng chết một tiếng sống?"
Vu Kính Đình do dự, liếc nhìn Tuệ Tử.
Tuệ Tử cắn môi, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói: "Đừng nghe ông ta."
Vợ đã lên tiếng, hắn không còn gì phải lo lắng nữa.
Tuệ Tử con mắt lanh lợi thấy Liễu Tịch Mai đang trốn trong phòng, cách cửa kính nhìn ra, rụt rè xem ngó sân, đẩy đẩy Vu Kính Đình, ra hiệu hắn nhìn qua đó.
Vu Kính Đình nheo mắt lại, đầu lưỡi đảo qua răng hàm, liền nổi lên sự hung hăng, cất bước hướng vào phòng.
Trần Khai Đức không biết Liễu Tịch Mai đắc tội gì vị hỗn thế ma vương này, Vu Kính Đình sát khí đằng đằng, Trần Khai Đức sợ đến hai chân mềm nhũn, hận không thể quay đầu bỏ chạy, trốn càng xa càng tốt.
Tuệ Tử nhìn dáng vẻ nhu nhược của cha ruột đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Lão già này đối với Liễu Tịch Mai còn tốt hơn cả với chính con gái ruột của mình, kiếp trước nàng còn thấy buồn, nghĩ mãi không ra tại sao cha lại bất công như vậy, giờ thấy, hắn đối với Liễu Tịch Mai cũng chẳng tốt đẹp gì, một chút tinh thần trách nhiệm cũng không có.
Lão già này yêu nhất là chính mình, gặp nguy hiểm chạy còn nhanh hơn thỏ.
Thấy Trần Khai Đức chẳng được tích sự gì, Vương Phân Phương từ trong phòng xông ra, đứng sau Trần Khai Đức đẩy ông ta một cái.
"Ông là cha vợ của nó, mau lên tiếng can ngăn đi! Nó muốn đánh Tịch Mai, tôi sẽ dẫn Tịch Mai về nhà mẹ đẻ, ông tự lo liệu!"
Nói nhảm! Không thấy ông ta cũng sợ đến run chân hả! Trần Khai Đức trong lòng sợ muốn chết, lại không dám đắc tội người vợ già của mình, chỉ có thể cố gắng nói:
"Có gì từ từ nói, đừng để hàng xóm chê cười, để người ta thấy ầm ĩ như vậy, còn ra thể thống gì?"
Tuệ Tử vốn đang đứng xem, nghe được câu này liền đẩy Vu Kính Đình ra, tiến lên nói:
"Nhìn cái gì mà cười? Cười chồng ta hay cười cái ‘con gái tốt’ kia của ông? Nếu không phải nó gạt ta đến bệnh viện hương trấn làm sảy thai, chồng ta có tức đến vậy không? Mấy người mau gọi Liễu Tịch Mai ra đây, đừng để nó làm con rùa đen rụt đầu!"
Ba chữ “chồng ta” dễ dàng làm Vu Kính Đình vui sướng tột độ, hắn lặp đi lặp lại thưởng thức.
"Cô đừng có ngậm máu phun người, con gái tôi có lòng tốt đưa cô đến bệnh viện, bảo rằng cô vì tức thằng Vu Thiết Căn nên động thai, cô dọc đường còn chửi mắng nó với Tịch Mai, thế nào, cô sợ thằng Vu Thiết Căn đánh chết cô, thì không thể đổ tội lên người con gái Tịch Mai chúng tôi chứ!"
Vương Phân Phương trốn sau lưng Trần Khai Đức, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói Tuệ Tử, muốn đổ hết mọi tội lên người Tuệ Tử, trong mắt tràn đầy sự độc ác.
Tốt nhất là để tên lưu manh dẫn Tuệ Tử đi, đánh chết cô ta mới hả dạ.
Vu Kính Đình tỉnh lại từ dư vị, không nghe lọt tai điều gì, chỉ nhớ kỹ ba chữ "Vu Thiết Căn".
Hắn cau mày, chỉ vào Vương Phân Phương mắng: "Con mụ da đen kia, tâm địa thối rữa, lỗ đít cũng thối, trí nhớ cũng kém hả? Lão tử đã sớm đổi tên rồi, trước mặt cả thôn đã nói rồi, ai còn dám gọi lão tử Vu Thiết Căn, lão tử đánh người đó, thế nào, mặt mày xấu xí nên tao không dám đánh mày à?"
Vương Phân Phương tức đến mắt tam giác to thêm một vòng, đẩy Trần Khai Đức.
"Ông xem đi, đây có phải phép tắc không? Dù gì tôi cũng là mẹ kế của Trần Hàm Tuệ, lẽ nào con rể lại ăn nói với mẹ vợ như vậy?"
"Vu Kính Đình! Trong mắt ngươi còn có ta là cha vợ không? Trần Hàm Tuệ ngươi đừng tưởng rằng gả đi là có cánh rồi, dẫn nó về nhà mẹ đẻ làm ầm ĩ cái gì? Ở nhà đã không ra thể thống gì, gả chồng rồi càng đục nước!"
Trần Khai Đức dùng thân phận cha vợ ép Vu Kính Đình, không dám chọc Vu Kính Đình nổi giận, chỉ có thể mắng con gái mình.
Không mắng Hàm Tuệ thì không sao, vừa mắng Hàm Tuệ, máu thú trong người Vu Kính Đình liền sôi trào.
"Trần đại gia, ông tránh ra một chút, đừng cản ta tước con tiện nhân Liễu Tịch Mai!"
Không cho gọi cha thì không gọi, hắn không hiếm lạ gì đâu.
Hắn Vu Kính Đình ở thôn Vương Gia này chưa từng có chuyện không dám đánh ai, quản gì nam nữ già trẻ, chọc đến vợ hắn, mắng vợ hắn thì hắn đánh, không tha ai cả!
- Có thể vote phiếu tháng, các bạn nhỏ vote nào ~ tiện thể nói một câu, anh cả nhà họ Lý là con của anh trai chủ nhân Lý Anh Bát Thất, hắc hắc. Nếu hôm nay mọi người nhiệt tình nhắn lại vote phiếu tháng, ta sẽ làm một đoạn kịch ngắn, nói về vì sao Vu Thiết Căn, không, Vu Kính Đình đổi tên, nguồn gốc tên của hắn như thế nào ~(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận