Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 800: Ảnh hậu thượng tuyến (length: 7801)

Trần Lệ Quân mặt mày vàng như nghệ, được Phàn Hoàng đỡ xuống xe.
Vốn hai người đều đang đi làm, Trần Lệ Quân đột nhiên ốm nghén dữ dội, tình trạng không ổn.
Cô thư ký của nàng sớm đã bị Phàn Hoàng mua chuộc, là một trong số ít người biết Trần Lệ Quân có thai, thấy thai phụ không khỏe, nhanh chóng thông báo cho Phàn Hoàng.
Phàn Hoàng lập tức bỏ hết mọi công việc đang làm, trực tiếp ép đưa đến bệnh viện kiểm tra một lượt, chẳng có vấn đề gì, muốn kê thuốc dưỡng thai cũng không được - lời bác sĩ là, thai khí ổn định, cần gì phải uống thuốc?
Trần Lệ Quân nôn xong thì thấy dễ chịu hơn nhiều, định quay lại làm việc tiếp thì bị Phàn Hoàng cưỡng ép đưa về.
Trên đường đi Trần Lệ Quân cứ than phiền mãi, dù thấy xe Phàn mẫu ở phía sau cũng không ngăn được sự thôi thúc xả giận, vừa xuống xe đã đứng đó oán trách Phàn Hoàng.
"Công việc trong tay của ta đều đang tiến tới tháng thứ tư, chính là thời điểm mấu chốt, lúc này ngươi bắt ta về, người bên dưới làm không xong thì làm sao?"
"Ta sẽ tìm người tiếp nhận công việc của cô, không có vấn đề gì đâu - hơn nữa, dự án của cô mới bốn tháng, có thể so được với cái 'Đại dự án' mà ta chờ hơn bốn mươi năm này quan trọng sao?"
Bàn tay Phàn Hoàng đặt trên bụng nàng, Trần Lệ Quân rất thích làm đẹp, bụng đã hơi nhô lên, nàng chọn mặc váy yếm cạp cao, còn định xỏ giày xăng đan đế thô, nhưng bị Phàn Hoàng phát hiện rồi lẳng lặng vứt hết, thay vào giày đế bằng an toàn.
"Ngươi cùng con nhóc Tuệ Tử kia cấu kết một lũ hành hạ ta đúng không! Ta có thai, không cho hai người các ngươi bớt sức chết đi!" Trần Lệ Quân không cằn nhằn nữa, là vì nàng nhìn thấy Phàn mẫu xuống xe.
"Mẹ." Phàn Hoàng giả vờ như không thấy sắc mặt đen như đít nồi của mẹ mình, cứ tỉnh bơ chào hỏi.
"Ngươi đừng gọi ta là mẹ! Ta không có loại con như ngươi!" Phàn mẫu vừa xuống xe đã mắng.
Bà vốn không muốn về, gặp chuyện lớn như vậy, bà còn muốn tránh mặt một thời gian.
Nhưng không về không được, vợ chồng Vu Kính Đình gần như đã đắc tội hết người nhà mẹ đẻ của bà rồi.
Không chỉ hố tiền của nhà họ Mai, lừa bọn họ mở sân trượt patin lỗ vốn thảm hại, mà còn không biết moi đâu ra được những chuyện xấu của nhà họ Mai, hết lần này đến lần khác ra tay đánh.
Dạo này nhà họ Mai gặp xui xẻo liên miên, mất việc thì mất việc, đi học gian lận thì bị phát hiện, đủ thứ chuyện xấu đổ dồn vào nhau, khiến Phàn mẫu bị ép phải trở về, mục đích là chủ trì mọi việc.
Phàn mẫu nào biết, bà cứ tưởng về là có thể ép con trai ra mặt giải quyết hết, kỳ thực tất cả đều do Phàn Hoàng ngầm sai Vu Kính Đình làm.
Đến nước này, Phàn mẫu chẳng còn quân bài thương lượng nào với con trai, chỉ có điều bản thân bà hình như không nhận ra điều đó, vẫn nghĩ sẽ dùng tình thân để áp chế Phàn Hoàng.
"Ngươi vì cái người phụ nữ này mà đến cả mẹ cũng không cần sao? Cô ta có ma lực gì mà khiến ngươi mê muội như thế, hoa tàn ít bướm - mà còn mập ra nữa?"
Ánh mắt Phàn mẫu dừng ở bụng của Trần Lệ Quân, cảm thấy con hồ ly tinh này trông có da có thịt hơn lần trước.
Trong lòng Phàn Hoàng hoảng hốt, vội vàng nhìn sang Trần Lệ Quân, Trần Lệ Quân thì mặt lập tức sa sầm lại, trong lòng Phàn Hoàng hận lão thái thái không biết lựa lời.
Nói gì không nói, lại đi chê đồng chí Tiểu Trần béo.
Đồng chí Tiểu Trần thích làm đẹp, rất để ý đến vóc dáng, đằng này có thai lại còn phải nạp nhiều dinh dưỡng, Tuệ Tử với hắn vì ép đồng chí Tiểu Trần ăn nhiều đồ bổ, hai cha con cùng ra trận, dùng cả Tôn Tử binh pháp ba mươi sáu kế mới dụ được Tiểu Trần đảm bảo thu nạp đủ dinh dưỡng.
Lão thái thái nói câu này, Phàn Hoàng thật lo là Trần Lệ Quân sẽ kiêng ăn uống.
"Mẹ, Lệ Quân không phải béo, ngược lại là mẹ đấy, con thấy mẹ đen đi không ít, nếp nhăn cũng nhiều nữa? Trên mặt có phải mọc thêm đồi mồi rồi không? Bọn họ chăm sóc mẹ kiểu gì vậy!"
Tuệ Tử vừa tới đã nghe được tràng phát ngôn điên cuồng của ông bố mình, suýt thì cười ra tiếng.
Bố cô đúng là được Vu Thiết Căn đào tạo ra kỹ năng mồm mép, hay là kỹ năng này ông vốn đã có, chỉ là giấu kỹ thôi?
Phàn mẫu tuy là một bà lão, nhưng luôn cho mình là người sành điệu, rất coi trọng nhan sắc, là một bà lão thích làm đẹp.
Bị con trai dùng một tràng pháo miệng tạp cho hoa mắt chóng mặt, há hốc miệng ra mà không nói nên lời.
Tuệ Tử thừa cơ hội, thừa lúc bố tấn công khiến đối phương thất thần, còn mẹ thì tinh thần xuất khiếu, bất thình lình cất cao giọng, bất ngờ không kịp đề phòng nói một câu:
"A, ngươi muốn làm gì mẹ ta?!"
Nói xong hùng dũng lẫm liệt hai tay dang ra, đứng chắn trước mặt Trần Lệ Quân.
Phàn mẫu và Trần Lệ Quân vốn dĩ đứng đối mặt nhau, khoảng cách hai người cũng không quá một mét.
Tuệ Tử đột nhiên chen vào, cả Phàn mẫu và Trần Lệ Quân đều không kịp phản ứng, Tuệ Tử người chúi về phía trước, khống chế tốt cơ thể, lắc lư về hướng lão thái thái, nhìn từ góc độ của Phàn Hoàng thì như là Phàn mẫu đang đẩy Tuệ Tử.
"Bà ơi, cho dù bà không thích mẹ con, cũng không thể động tay động chân với mẹ con chứ!"
"...????" Trên mặt Phàn mẫu xuất hiện ba dấu chấm hỏi lớn, đứa trẻ này bị điên rồi sao?
Bà hoàn toàn không động tay mà, bà chỉ trừng mắt Trần Lệ Quân thôi, chẳng lẽ mắt bà có thể phát ra sóng xung kích, có siêu năng lực à?
"Con nhỏ này mày bị sao thế hả?" Phàn mẫu bước lên phía trước một bước, vô thức muốn nắm lấy cánh tay Tuệ Tử.
Tay vừa chạm vào cánh tay Tuệ Tử, cả người Tuệ Tử mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, nhằm đúng chỗ có phân gà trên đường, làm chiếc khăn lụa giấu trong túi "vừa khéo" rơi xuống.
Cảm ơn bà hai hàng xóm nuôi gà thả rông, cung cấp phân gà tươi mới, Tuệ Tử hoàn mỹ trình diễn trò ăn vạ.
"A! Khăn lụa của mẹ ta! Trời ơi, đây là khăn lụa mẹ ta thích nhất đấy!" Tuệ Tử che miệng, nhìn Phàn mẫu với vẻ vô cùng đau đớn.
"Ôi chao!" Vương Thúy Hoa đi theo đến thấy cảnh này thì há hốc mồm.
Chẳng phải đây là hành động của Vu Thiết Căn hay sao?
"Phì, ha ha ha." Vu Thủy Sinh nghe tiếng đi ra, cười ngặt nghẽo.
Vương Thúy Hoa lẳng lặng véo lưng anh một cái, giật cứng lại! Cười không hở răng hả?
Cua cay con dâu làm, nàng rất thích ăn, ăn người ta miếng ngắn, không phối hợp diễn thì sao được?
Phàn Hoàng chỉ ngớ người ra, thậm chí không kịp nghĩ con gái tại sao lại mang theo khăn lụa của mẹ nó, cũng không nghĩ sự xuất hiện của khăn lụa trong tình huống này có gì kỳ quái, thấy con gái ngã lăn ra đất thì vội đỡ nó dậy.
"Con bé này có bệnh à? Ta có đụng đến con đâu —"
"Bà! Bà!" Tuệ Tử kích động tiến lên, ôm chầm lấy lão thái thái.
Thuận thế quệt khăn lụa dính phân gà lên người lão thái thái.
"Cho dù bà không thích mẹ con, cũng không thể lúc này mà bắt nạt mẹ con chứ, bà làm mẹ con động thai thì mẹ con phải làm sao!" Tuệ Tử nhập vai cao độ, ôm chặt lão thái thái không buông.
Trình diễn lộ liễu quá, vì không lộ với mẹ, nàng cố tình không dám đối diện bố mẹ.
Tuệ Tử cố ý nhắc đến chuyện giấy chứng sinh trước mặt Phàn mẫu, coi như ngầm nhắc nhở Phàn mẫu, tiện thể chuyển hướng sự chú ý của Phàn mẫu.
Phàn mẫu quả nhiên thuận theo ý nghĩ của Tuệ Tử, lập tức nghĩ đến cái giấy chứng sinh kia.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận