Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 180: Chuyện xấu biến hảo sự tình (length: 7815)

"A!" Tuệ Tử ôm bụng kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu này còn linh nghiệm hơn bất cứ thứ gì.
Vu Kính Đình vội vàng rụt tay lại, lao đến bên cạnh nàng lo lắng hỏi:
"Sao vậy?"
"Chắc là động thai rồi, ta muốn đến bệnh viện phụ sản kiểm tra!" Tuệ Tử ôm bụng nói.
Kỳ thực chẳng có chuyện gì.
Nhưng nếu nàng không nói thế, Vu Kính Đình sẽ đánh mấy người này vào bệnh viện mất.
Nhóm công nhân vận chuyển gây ra sự cố, không thể nói là không có một chút trách nhiệm nào, nhưng nếu bắt người ta nhập viện thì hơi quá.
Hơn nữa hiện tại nàng và Vu Kính Đình vốn đang có lý, đánh người thì có lý cũng thành vô lý.
Chi bằng nhân cơ hội này đi bệnh viện làm kiểm tra thai sản.
Tuệ Tử vốn đã muốn đi kiểm tra thai sản, muốn nghe nhịp tim thai.
Việc kiểm tra thai sản thời đại này đơn giản hơn so với thời đại sau này nhiều, thai được bốn tháng mới cho nghe tim thai, Tuệ Tử mới hơn ba tháng, vẫn chưa tới ngày.
Tuệ Tử vốn dĩ là một cô nương gan dạ bé nhỏ, hay nghĩ nhiều, kiếp trước không giữ được đứa con trong bụng, kiếp này liền có chút nghi thần nghi quỷ.
Cứ sợ thai nhi phát triển không tốt, lần này đi kiểm tra, một công đôi việc.
Vu Kính Đình nghe nàng nói động thai, không còn để ý đến đánh nhau gì nữa, ôm chầm lấy nàng đi ra ngoài.
Người phụ trách trung tâm thương mại cũng đi theo, làm tổn thương thai phụ là chuyện lớn.
Bệnh viện phụ sản ở ngay gần, người của trung tâm thương mại vội treo số, vừa đi vừa xin lỗi Tuệ Tử cùng Vu Kính Đình.
Nếu Tuệ Tử thật mà sinh non vì chuyện này, trung tâm thương mại gánh không nổi trách nhiệm.
Nhìn bộ dạng hung hãn của Vu Kính Đình, người phụ trách gần như hình dung ra cảnh hắn xách thùng xăng đốt trung tâm thương mại.
Gặp phải loại người liều mạng như vậy, ai mà không sợ!
Tuệ Tử nằm trên giường chẩn trị, thấy Vu Kính Đình bên cạnh căng thẳng đến mức nhíu hết cả mày, làm Tuệ Tử đau lòng muốn chết.
Muốn tìm cơ hội nói cho hắn biết là nàng đang giả vờ, nhưng người của trung tâm thương mại quá phiền, tìm không thấy cơ hội.
Thời nay không có thiết bị nghe tim thai như sau này, bệnh viện dùng ống nghe tim thai bằng gỗ, bác sĩ trẻ tuổi quét qua quét lại bụng Tuệ Tử.
Vừa nghe vừa phát ra tiếng "À" đầy nghi hoặc.
Tuệ Tử vốn không căng thẳng, thấy bộ dạng của bác sĩ trẻ này, lòng cũng thấp thỏm.
"Bác sĩ, vợ ta sao rồi?!" Vu Kính Đình còn lo hơn cả Tuệ Tử.
"Tôi nghe không được rõ lắm."
"Mẹ kiếp! Ý gì?!" Vu Kính Đình muốn nổ tung.
Mắt Tuệ Tử tối sầm lại, sợ hãi đến run cả tay.
Chẳng lẽ, con không có tim thai?!
Thai ngừng, sinh non...
Ý nghĩ đáng sợ này suýt chút nữa khiến Tuệ Tử quên mất cả thở.
"Mọi người đừng nóng vội, tôi gọi chủ nhiệm đến, tôi mới tốt nghiệp, kinh nghiệm không được phong phú..."
"Kinh nghiệm không phong phú thì ai cho anh làm bác sĩ?!" Vu Kính Đình quát thẳng, nếu không có Tuệ Tử kịp thời giữ lại, chắc hắn đã túm cổ áo bác sĩ rồi.
Bác sĩ trẻ sợ quá chạy thẳng cẳng, không dám chậm trễ một giây nào.
Người phụ trách trung tâm thương mại hơn bốn mươi tuổi đi theo sau sợ đến lùi lại liên tục, lui ra đến cửa sổ mà run lẩy bẩy.
Vu Kính Đình nóng nảy doạ sợ hết cả đám người.
Ngoại trừ Tuệ Tử.
Tuệ Tử hiện tại cũng sợ muốn chết, run cầm cập, không phải vì Vu Kính Đình tức giận, mà là lo cho đứa con trong bụng.
"Kính Đình, em sợ..." Tuệ Tử vừa khóc vừa nói.
"Đừng sợ! Có anh đây!" Vu Kính Đình ôm nàng, miệng cũng không biết nói gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Nếu vợ hắn có mệnh hệ gì, hắn sẽ phóng hỏa đốt trung tâm thương mại trước, sau đó quăng mấy cái thứ doạ vợ hắn xuống sông cho cá ăn.
Bác sĩ trẻ rất nhanh đã tìm được chủ nhiệm, ống nghe tim thai kiểu Nga trên tay vị chủ nhiệm giàu kinh nghiệm kia còn nghe rõ hơn cả cái loa gỗ vừa nãy.
Vu Kính Đình cùng Tuệ Tử trải qua hai phút dài đằng đẵng.
Chủ nhiệm đeo ống nghe lên bệnh, tay cầm ống nghe cẩn thận lắng nghe.
Vu Kính Đình nắm tay Tuệ Tử, da dính vào nhau ướt đẫm mồ hôi, không biết là của ai.
"Đi làm siêu âm." Chủ nhiệm tháo ống nghe bệnh xuống, nói với Tuệ Tử.
"Có, có, có tim thai không ạ?" Tuệ Tử sợ đến mức nói lắp bắp.
"Cô đừng căng thẳng, thai nhi không sao."
"Không sao thì sao phải làm siêu âm?" Vu Kính Đình hỏi, ánh mắt hung hãn như muốn ăn thịt người kia làm bác sĩ trẻ sợ đến lùi ra sau hai bước.
Chủ nhiệm không hổ là người kinh nghiệm lão luyện kiến thức rộng rãi, gặp phải kiểu người nhà hung tàn này, vẫn giữ được quyền uy tỉnh táo.
"Làm siêu âm xác nhận lại phỏng đoán của tôi có sai không, vị người nhà này, anh bình tĩnh chút."
Trong lòng Vu Kính Đình lúc này chỉ toàn là Tuệ Tử, bảo hắn làm gì hắn liền làm đó, một tay bế Tuệ Tử lên, không để ý ánh mắt của mọi người, một đường bế cô vào phòng siêu âm.
Người ta bảo hắn ra ngoài, hắn cũng không nhúc nhích, đuổi hắn thì hắn lườm.
Nhân viên xét nghiệm cũng không dám đắc tội người như này, muốn chờ thì cứ đợi đi.
Vu Kính Đình lần đầu nhìn thấy siêu âm, hắn cũng không biết thứ đồ này rốt cuộc có thể nhìn ra cái gì, chờ kiểm tra xong, hắn không kịp chờ đợi hỏi.
"Sao rồi?"
"Bây giờ còn nhỏ, không nhìn ra trai gái."
"Ai mẹ nó hỏi anh trai gái? Tôi hỏi là vợ tôi, đứa bé trong bụng cô ấy sao rồi?!"
"Nháo cái gì?" Chủ nhiệm đẩy cửa đi vào, đến bên nhân viên xét nghiệm bị doạ sợ.
"Là song thai sao?"
Nhân viên xét nghiệm run rẩy đưa lên tờ xét nghiệm viết tay, lời cũng không nói được, chỉ biết gật đầu.
Chủ nhiệm hài lòng.
"Xem ra tôi nghe không sai, đúng là hai tim thai."
"Ý gì? Con tôi có hai quả tim à?" Vu Kính Đình nghe không hiểu, nhưng hắn cảm thấy, biểu tình của chủ nhiệm lúc này, không giống là có chuyện xấu.
"Vị người nhà này, vợ anh đang mang song thai, chúc mừng anh nha."
"Hả?" Nước mắt Tuệ Tử trong nháy mắt biến mất, bật dậy khỏi giường.
Cùng Vu Kính Đình nhìn nhau, biểu tình ngơ ngác của hai người không có gì khác biệt.
Trải qua sợ hãi vừa rồi, giờ nghe được bác sĩ nói vậy, cứ như là nằm mơ vậy.
Vu Kính Đình phản ứng nhanh nhạy đến mấy cũng ngây người ra.
Tuệ Tử phản ứng chậm hơn nửa nhịp thì hóa đá luôn.
"Tim thai song sinh đôi khi không dễ phân biệt, bác sĩ không có kinh nghiệm sẽ không tìm ra, tôi vừa nghe đã thấy là song thai rồi."
"Vậy sao lúc nãy ông không nói?" Nhân viên xét nghiệm tủi thân, cô suýt chút nữa cho rằng người nhà bệnh nhân muốn giết mình!
Chủ nhiệm đáp lại bằng một ánh mắt thâm sâu khó dò, trong lòng thầm nghĩ: Mấy người sợ, tôi lại không sợ?!
Thằng cha này hung hăng như vậy, nếu như hắn nói không phải song sinh, chẳng lẽ hắn không đập tan bệnh viện ra?
"Bảo bối của ta không sao chứ?" Tuệ Tử cẩn thận từng chút một hít vào một hơi hỏi.
"Không sao, khỏe cả. Lát tôi đo huyết áp cho cô, không có vấn đề gì thì về dưỡng thai — Cậu thanh niên kia, lần sau đi khám thai với người yêu thì đừng có kích động như vậy."
"Dạ dạ dạ, vất vả rồi." Vu Kính Đình trả lời như cái máy, tay chân không hề phối hợp, cứng ngắc vô cùng.
Tuệ Tử trải qua nỗi sợ hãi tột cùng lại nghe được tin tốt này, tâm trạng từ đáy vực phi thẳng lên trời.
Song thai à...
Bên trong thế mà có đến hai đứa nhỏ, thật là quá bất khả tư nghị.
Mới vui vẻ được một lát, nhìn thấy Vu Kính Đình người cứ đơ ra như khúc gỗ, Tuệ Tử lại căng thẳng.
Sao dáng đi của hắn cứ lóng ngóng cả tay cả chân thế? Cứng đờ cả người?!
Đây là vui hay không vui vậy?
Chẳng lẽ cảm thấy phải nuôi hai đứa trẻ cùng lúc, áp lực lớn lắm?
Tuệ Tử đang suy nghĩ lung tung.
Sau đó, nàng thấy hắn cười, nụ cười đặc biệt rạng rỡ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận