Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 89: Phía trước năng lượng hạt nhân (length: 8292)

Trần Lệ Quân đốt giấy chứng nhận kết hôn, lại dùng tay cào xé nát mặt người yêu đầu tiên.
Nếu không có người khác ngăn lại, nàng còn có thể dìm người yêu xuống sông cho cá ăn.
Làm xong tất cả những chuyện này, mặc cho người yêu đến nhà xin lỗi mấy lần nàng đều cự tuyệt không gặp.
Về sau, Trần Lệ Quân mắc bệnh lạ, thổ huyết.
Vừa vặn lúc đó, người yêu đầu tiên lại đến tìm nàng, nhìn thấy nàng cầm khăn tay che miệng thổ huyết, tưởng nàng bị bệnh lao phổi, nhảy dựng lên bỏ chạy.
Thời đó, người ta không thể xét nghiệm ra bệnh gì, chỉ cảm thấy thổ huyết là chuyện lớn, một cô nương điều kiện tốt đến đâu cũng không ai dám lấy.
Trần Khai Đức trong lúc nàng bệnh đã đến đưa cháo gạo, một thời gian ngắn sau đó nàng lại chẳng hiểu sao khỏi bệnh, nàng thấy Trần Khai Đức là người thật thà, liền gả cho.
Những chuyện cũ này Tuệ Tử lần đầu nghe, thật không thể tin nổi.
Mẹ nàng, người mà trong ấn tượng của nàng là người cực kỳ thông minh, sao có thể làm như vậy được?
Báo ân mà gả chồng lại chọn một người đàn ông tệ như thế, thông minh rốt cuộc là khờ dại?
"Nếu mẹ vợ không nghĩ nhiều như vậy, thì sao có thể gả cho Trần Khai Đức? Đương nhiên, đa tạ nàng đã gả --" nếu không hắn tìm đâu ra được người vợ tốt như vậy.
"Lời phụ nữ, nghe một nửa, giữ một nửa." Tuệ Tử đoán được, chuyện này nhất định không phải nguyên trạng.
Năm đó chuyện kết hôn tuyệt đối có ẩn tình khác.
Vu Kính Đình hay nói Tuệ Tử nhiều tâm cơ, nhưng Tuệ Tử cảm thấy, chút tâm cơ của mình còn chẳng bằng một nửa của mẹ nàng.
"Đừng nói mẹ ta như vậy --" Vu Kính Đình nói được nửa câu, đã bị ánh mắt sắc như dao của Tuệ Tử làm cho im bặt.
Lời nói chuyển hướng, lập tức phản công: "Mắng, cứ mắng thoải mái đi! Để nàng đừng mang ngươi đi! Nhất định phải ghi thù!"
"Ngươi là nam nhân của ta hay là con trai của nàng? Sao ngươi lại nói lời tốt cho bà ta?"
"..." Vu Kính Đình thầm nghĩ trong lòng, ngươi là chồng, còn nàng là mẹ vợ, chẳng phải là nửa đứa con trai? Tính tròn lên thì là cả con trai.
Mẹ vợ chỉ có một cô con gái là Tuệ Tử, sau này bà ấy già rồi còn phải nhờ đến hắn cùng Tuệ Tử nuôi dưỡng, vậy thì chính là con trai.
Những lời như vậy sẽ chọc Tuệ Tử nổi giận, Vu Kính Đình sẽ không nói ra đâu.
"Chuyện vào thành, ta muốn suy nghĩ kỹ đã. Chỉ là, cho dù có vào thành hay không, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện -- "
Tuệ Tử còn chưa nói xong, bên ngoài sân đã có tiếng gọi.
"Đình ca!"
Tuệ Tử nhìn ra ngoài, bên ngoài sân đứng mấy người, đều là người quen mặt.
Là những đám bạn bè hay khoác lác dưới gốc cây của Vu Kính Đình.
Nghe giọng điệu rất gấp gáp, gọi một tiếng lại một tiếng.
Tuệ Tử nheo mắt lại, thấy rõ trong tay bọn họ đều cầm xẻng, liềm -- còn có người trên đầu quấn băng gạc, máu đã chảy ra rồi.
Đây là muốn làm gì?!
Trong lòng Tuệ Tử báo động đỏ.
Vu Kính Đình xoay người xuống giường, nàng cũng đi theo ra ngoài.
"Đình ca, đám rùa con dê con ở thôn bên cạnh quá khinh người, chúng ta đặt bẫy thỏ để chúng nó thu, mấy con thỏ đều để chúng nó nhặt hết, ta đi tìm bọn nó nói lý, chúng nó đánh người chúng ta!"
"Nợ máu phải trả bằng máu!"
"Đình ca phải làm chủ cho chúng ta!"
Phía dưới một đám người hô hào, giơ liềm, xẻng lên, oang oang, giống hệt như khởi nghĩa nông dân.
Tuệ Tử vừa nhìn đã nóng máu.
Chậc, ghê đấy.
Đây là muốn vượt thôn kết bè kết lũ đánh nhau đấy à!!!
Vu Kính Đình nghe xong, mặt liền sầm xuống, Tuệ Tử liếc mắt một cái, liền cảm thấy toàn thân hắn đều toát lên cái khí thế "Gia đây là trùm nhai máng".
Đám đàn em ở dưới hô hào, "Đại ca dẫn đầu" nhiệt huyết xông lên não.
Vu Kính Đình quăng áo bông lên không trung xoay một vòng trông rất bảnh, hai cánh tay dang ra như vậy, thuận thế choàng vào, khí chất đại ca dẫn đầu lập tức có.
Tuệ Tử thề, chỉ mỗi cái động tác vừa điệu vừa ngầu này, không chừng tên kia đã luyện trộm bao lâu ở trong rừng cây nhỏ rồi.
Sức trẻ của đám thanh niên trai tráng thật sự là không có chỗ để giải tỏa, gặp phải chuyện người ngoài khi dễ người trong thôn thế này, còn có thể bỏ qua ư?
"Chờ ta cầm đồ." Vu Kính Đình nói xong, sải bước đi về phía nhà kho.
Nhà kho của nhà hắn chỉ là một căn phòng nhỏ xây bằng gạch, để tiết kiệm chi phí nên cửa sổ cũng không có.
Cửa làm bằng tấm sắt lớn, bên trong chất đầy nông cụ, Vu Kính Đình đi vào là chạy đi lấy cuốc.
Tuệ Tử ở phía sau hắn nhìn mà huyết áp muốn tăng cao.
Thứ này mà đánh người, không chừng đánh cho người ta tàn phế?
Nhìn bộ dạng Vu Kính Đình này thì rõ là muốn dẫn cả đám người trong thôn kéo bè kéo lũ đánh nhau đến nơi, không đạt mục đích thì không bỏ qua.
Chưa đến hai tháng nữa là tết rồi, mà làm như vậy thì hai thôn xem như kết thù luôn.
Đám trai tráng rỗi việc trong mùa đông này, không có chuyện gì làm, lại thêm một thân nhiệt huyết không có chỗ để giải tỏa, vì cái gọi là nghĩa khí mà kéo bè kết lũ đánh nhau, với bọn họ mà nói đây là một phương thức giải quyết vấn đề tốt nhất.
Cũng không biết người nhà của bọn họ có cùng cảnh ngộ giống Tuệ Tử, huyết áp cứ tăng vọt lên không.
Có bao nhiêu đám nhãi ranh, liền có bấy nhiêu bậc phụ huynh thao nát cả tim.
Thấy Vu Kính Đình cầm cuốc lên, Tuệ Tử vận hết tốc độ tay, cầm lấy cái ổ khóa treo trên cánh cửa sắt lớn, ngay lúc Vu Kính Đình chưa kịp phản ứng thì đã sập cửa lại, răng rắc một tiếng.
Vu Kính Đình: ? ? ? ?
Mấy anh em ngoài sân: ? ? ? ?
Ba giây sau, "mãnh hổ" bị nhốt bên trong nhà kho đã hoàn hồn.
"Mở cửa ra, ngươi giở trò gì đó?!"
"À, tay ta trượt lỡ đụng phải khóa, khóa này chắc bị hỏng rồi nên không mở ra được." Tuệ Tử cố ý kéo dài giọng.
Một đám anh em ở ngoài sân: Coi chúng ta là đồ mù hết à?
Trước bao nhiêu người, người phụ nữ lợi hại nhất của cả thôn, ngay trước mặt mọi người, đem chàng trai mạnh mẽ nhất của thôn, dùng một ổ khóa to khóa vào trong nhà kho.
Đầu Vu Kính Đình muốn bốc khói, đạp mạnh một cái vào cửa sắt, cửa sắt bị hắn đạp méo cả một mảng.
Tuệ Tử bị hắn đạp, tim cũng run lên một chút.
Emma, đáng sợ quá.
Cho dù kiếp này nàng không sợ hắn, nhưng thấy một người đàn ông nóng nảy như vậy, trong lòng nàng cũng thấy rụt rè.
Bất quá, run rẩy xong rồi, nàng lại cảm thấy... hơi thoải mái.
Vương Thúy Hoa nghe tiếng chạy đến, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe con trai mình ở trong nhà kho gào thét như dã thú.
"Mau mang chìa khóa ra đây, thả lão tử ra ngoài!"
Tiếng gầm gừ uy hiếp quá lớn, dọa đám đàn em bên ngoài lùi lại một bước.
Vu Kính Đình sở dĩ được mọi người đẩy lên làm đại ca là vì từng đấm đá đánh nhau mà có được, ai cũng biết tính tình hắn không tốt.
"Lại làm cái trò quỷ gì nữa đấy?" Vương Thúy Hoa hỏi.
Tuệ Tử ghé vào tai bà thì thầm.
Vương Thúy Hoa vỗ đùi, dùng ánh mắt giận tán nhi tức phụ cả vạn lần.
Làm tốt lắm!
Thằng oắt con này, lơ là một chút là nó lại muốn gây chuyện ngay, nếu như để nó đi ra thì lại gây ra đại họa mất.
Trước kia Vương Thúy Hoa khuyên nhủ thế nào, rồi cầm chổi vụt gãy không biết bao nhiêu cây, mà vẫn không trị được thằng nghịch tử này.
Nỗi khổ tâm nuôi dạy con bao nhiêu năm của Vương Thúy Hoa, lại bị Tuệ Tử giải quyết chỉ bằng một ổ khóa to.
"Các vị anh em, nhà ta khóa này không có chìa, phải tốn chút thời gian mới mở được. Hôm nay thì nó sợ là không đi được rồi, nhưng ta hứa, cái chuyện thôn bên cạnh đánh người chúng ta cướp thỏ, nhà ta ngày mai nhất định sẽ cho các anh một lời giải thích, bây giờ, ai về nhà nấy đi."
Vài câu của Tuệ Tử đã khuyên tan được hết đám người.
Trong nhà kho, tiếng gào rú của Vu Kính Đình không ngừng vang lên.
Đám đàn em tan cuộc, trong lòng ngoài việc bất mãn vì Vu Kính Đình không thể chủ trì công đạo thì còn bắt đầu lo cho người vợ mới cưới của Đình ca.
Người phụ nữ này hành động như thế, có phải là toàn thôn già trẻ đều đã ăn gan hùm mật gấu rồi hay không?
Đợi đến lúc Đình ca ra ngoài, cô ta liệu có giữ được cái mạng này không?
- Ngày mai có chương mới, có cảnh báo về năng lượng cao nha. Lúc viết bộ truyện này, trong đầu ta có hai phân đoạn cảnh tượng, ngày mai là một cái, nên nội dung rất đáng được mong đợi nha ~ Cảm tạ JOjo từ tiểu trân đã khen thưởng 10000 tệ, quan danh đã thêm. Ngày mai còn vé tháng, sau này sổ sách thêm thì sẽ rõ, ha ha ha, thật là làm mình sung sướng hết nấc luôn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận