Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 247: Hết biện pháp nhai lưu tử (length: 7773)

"Vợ ơi! Chờ ta một chút!"
Vu Kính Đình theo tiệm cơm đuổi theo ra tới, một đường cùng Tuệ Tử.
Mắt thấy Tuệ Tử càng chạy càng nhanh, trong lòng hắn lo lắng, chỉ sợ nàng bước chân không vững, tình thế cấp bách mà hô:
"Không được đi nhanh như vậy!"
"Ngươi còn đi theo ta, ta liền chạy! Ta dẫn bóng chạy!" Tuệ Tử chỉ vào mũi hắn đe dọa.
Vu Kính Đình bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm bước chân duy trì khoảng cách vài mét với nàng, hai người một trước một sau đi.
"Vợ ơi ~ có ăn khoai lang nướng không?"
"Vợ ơi ~ có bán mứt quả này, không mua một cái sao?"
"Còn có kem ly nữa!"
Vu Kính Đình ở sau lưng nàng từng tiếng gọi.
Tuệ Tử hận không thể mọc cánh bay đi.
Hắn cho rằng nàng là trẻ con chắc?
Tức giận thì cho chút đồ ăn liền sẽ hết sao?
Càng ghê tởm là, cái bụng không có khí tiết của nàng, nghe thấy hắn nói kem ly, còn thật sự kêu ùng ục một tiếng.
Mang cuốn trứng bơ kem ly, bên ngoài là ống giấy bao lấy, không cần cho vào tủ lạnh, nhiệt độ bên ngoài cũng đủ để làm cứng lại cái thứ lạnh lẽo này.
Con nhà ai nếu có được một cái như vậy, quả thực có thể vui vẻ cả ngày.
Tuệ Tử đi một đoạn đường, quá mức yên tĩnh.
Nàng quay đầu lại, thấy hắn đang dừng ở ven đường, đang móc tiền mua kem ly.
Lòng Tuệ Tử mềm nhũn, mùa đông này bởi vì có thai, nàng một ngụm kem ly cũng chưa từng ăn đó.
Trong lúc hoảng hốt, hắn đã xách kem ly vọt lại đây.
Cười hì hì bóc vỏ ra, Tuệ Tử định nói vài câu từ chối, tỏ vẻ nàng không dễ dàng bị mua chuộc như vậy, đã thấy hắn há miệng một cái — đang tự mình ăn?
Tuệ Tử vốn dĩ đang giận, thấy hắn vô tư như vậy, còn ăn kem ly trêu tức nàng, lửa giận bốc lên.
"Ái chà! Băng dính môi trên của ta rồi!" Hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết không rõ ràng.
Ăn đồ lạnh dính môi, quả là một trải nghiệm đáng sợ.
Nhiệt độ môi làm tan lớp ngoài kem, chảy nước ra sau trong nháy mắt liền kết băng, dính vào.
Nếu dùng sức mạnh xé ra, da sẽ bị kéo xuống, máu sẽ chảy ra trên que kem...
Chỗ bị thiếu một miếng da, lại biến thành vết loét miệng, đau mấy ngày đó.
Tuệ Tử mới nghĩ đến thôi cũng thấy đau.
"Đừng kéo! Chờ một chút, chờ nhiệt độ môi làm nó tách ra, tuyệt đối đừng giật!"
"A! Răng cửa của ta bị dính xuống rồi!" Cùng với tiếng thét chói tai của hắn, tim Tuệ Tử hơi run lên, quên cả chiến tranh lạnh.
Đến gần xem xét, hắn buông tay che miệng ra, ba tiếng, liền ngậm một ngụm lên miệng nhỏ của nàng.
Hơi lạnh mang theo hương bơ nồng đậm của kem ly, trong nháy mắt lan tỏa ra.
Lại bị lừa.
Tuệ Tử ý thức được mình bị tên xấu này lừa sau đó, đã muộn rồi.
Vu Kính Đình ăn kem ly còn tranh thủ ăn đậu hũ của nàng.
"Hắc hắc, cô vợ nhỏ cũng biết đau lòng cho người ta." Vu Kính Đình đắc ý đưa que kem hắn gặm một miếng qua miệng nàng, "Này, ông đây thưởng cho nàng!"
Nhưng mà đẹp trai không được một giây.
"Ái chà!" Hắn ôm bụng, Tuệ Tử tặng cho hắn một quyền mạnh vào người.
"Ngươi cũng quá hung ác... Mưu sát chồng mình đó."
"Ta không thèm đồ thừa của ngươi! Cầm đi!" Tuệ Tử đã không biết mình đang tức cái gì nữa, cứ nhìn thấy hắn là thấy khó chịu.
"Ngon thật, toàn bơ, mà ngọt nữa chứ."
"Cút!"
Có thể làm cho một cô giáo có tố chất như Tiểu Trần nổi bão thốt ra tục tĩu, hắn cũng giỏi thật.
"Vợ ơi, em nghe anh giải thích cho em nghe, anh với mẹ anh thật sự không cùng một phe, anh với em mới cùng một phe, anh với mẹ anh thật ra là--" Vu Kính Đình nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng, thấy được nước mắt trong vành mắt, không nói tiếp được nữa.
"Anh lừa em, em tin anh như vậy, vậy mà anh dám lừa em..." Giọng cuối của Tuệ Tử có vẻ run rẩy.
Mặc dù trong lòng nàng lúc này rất nhiều loại cảm xúc phức tạp đan xen, nhưng thống khổ nhất, vẫn là bị người thân cận lừa gạt.
Cũng không phải thuần túy phẫn nộ, ẩn ẩn còn mang theo chút may mắn.
May là người đi cùng với hắn là mẹ, chứ không phải người phụ nữ khác.
"Anh không cố ý lừa em, thật ra anh là -- anh là nội ứng."
"…???" Tuệ Tử cũng không thèm khóc nữa.
Mơ màng nhìn hắn.
"Anh chỉ muốn xem xem, rốt cuộc vì sao bà ấy lại đối xử với em như vậy, nên anh mới giả vờ là một thằng con rể vô cùng hiếu thuận."
Tuệ Tử lặng lẽ nhìn hắn mấy giây, sau đó, giơ tay lên, đấm mạnh vào ngực hắn.
"Vu Kính Đình! Anh coi em là con nít lên ba hả?! Lúc anh nghe bình thư, em đứng cạnh anh đó!"
Muốn tức chết.
Dạo gần đây đài phát thanh đang phát bình thư về tình báo chiến tranh, Vu Kính Đình nghe rất nhập tâm, hôm nay tới làm y như thật.
Bị Tuệ Tử vô tình vạch trần.
Tuệ Tử đánh hắn, Vu Kính Đình không dám tránh.
Tuệ Tử liên tục đánh hai cái, càng nghĩ càng tức, gào khóc thành tiếng.
Người vây xem nhao nhao nhìn qua, chỉ trỏ vào Vu Kính Đình.
"Cậu thanh niên, là một nam nhi, sao lại để vợ đang mang thai tức giận thế kia?" Một bà dì đi ngang qua nói.
"Đúng đấy, ngoan ngoãn nhận lỗi đi, trời lạnh thế này, đừng để người mang thai tức."
Mắt thấy Tuệ Tử sắp khóc ngất đến nơi, Vu Kính Đình gãi đầu bứt tai.
"Chị Vương!" Vu Kính Đình chỉ vào sau lưng Tuệ Tử gọi một tiếng, Tuệ Tử vừa quay đầu lại.
Vương Hủy đang đi từ đằng xa đến.
Tuệ Tử lập tức không khóc nữa, nhanh nhất có thể lau đi nước mắt trên mặt.
Đối với người quen, Tiểu Trần lão sư vẫn giữ hình tượng nhất định.
Mặc dù không khóc, nhưng nhìn Vu Kính Đình tên lừa gạt vẫn không có sắc mặt tốt.
"Anh đi đi."
"Anh không yên tâm để em tự về nhà."
Vu Kính Đình thấy Tuệ Tử còn muốn khóc, vội làm ra động tác giơ tay đầu hàng.
"Anh đi, anh đi còn không được sao? Em đừng khóc nữa, đừng giận nữa nhé, đợi em hết giận, hai chúng ta nói chuyện."
Tuệ Tử thấy hắn thật sự đi, miệng nhỏ lại có vẻ hơi trề ra.
Vương Hủy đi đến, Tuệ Tử mới miễn cưỡng nhịn xuống.
"Sao thế? Cãi nhau với Kính Đình à?" Vương Hủy thấy mắt Tuệ Tử đỏ hoe, liền lo lắng hỏi.
"Không có, em chỉ là ra ngoài giải sầu chút thôi." Tuệ Tử cố tỏ ra là người mạnh mẽ.
Cãi nhau thì cứ cãi, tuyệt đối không cho người ngoài biết.
"Vừa khéo tôi đang muốn tìm cô, có chút việc muốn nhờ cô." Vương Hủy thấy cũng tạm ổn, Tuệ Tử liền mời nàng về nhà cùng mình.
Hai người ở phía trước đi, Vu Kính Đình xa xa đi theo, hèn mọn không dám đến gần, trong đầu cực nhanh lướt qua mấy kế hoạch giảng hòa.
Nhưng dường như cái nào cũng vô dụng, vợ nhỏ của hắn lần này giận thật rồi, chỉ sợ không dễ nói chuyện như vậy, Vu Kính Đình lo lắng không thôi.
Chị Vương cũng đang gặp vấn đề hóc búa, cùng đường mạt lộ, thật sự hết cách mới tìm đến Tuệ Tử.
"Mượn cô 150 đồng?" Tuệ Tử có chút kinh ngạc.
Vương Hủy mặt đỏ lên ngượng ngùng, nàng biết đây không phải là số tiền nhỏ.
Mới quen Tuệ Tử được hơn một tháng, đường đột mở miệng là không được tốt cho lắm, nhưng nàng thật sự không còn cách nào khác, người nào có thể nhờ được đều nhờ hết rồi.
Chồng trước của Vương Hủy qua đời, con đang ở chỗ bà nội nuôi, Vương Hủy muốn đưa con về, nhưng bà nội của đứa bé không chịu.
"Bà nội đứa bé bảo tôi đưa 500 đồng, một tay giao tiền một tay giao người, tôi xoay sở hết rồi, còn thiếu 150 đồng..." Mặt Vương Hủy đỏ bừng, vừa nhìn liền biết là người ít khi mở miệng nhờ người khác.
"Tiền thì tôi ngược lại là có, nhưng mà tôi thấy, tiền này không nên đưa cho bà ta."
Tuệ Tử nghĩ sẽ kết bạn với Vương Hủy, bỏ ra chút tiền giúp đỡ cũng không khó khăn.
Nhưng Tuệ Tử cảm thấy lúc này mà đưa tiền, có vẻ giống như kẻ ngốc bị lừa tiền vậy.
"Tuệ Tử, cô có cách nào để tôi đưa được con về không?" Vương Hủy hỏi, đột nhiên, nàng nhìn thấy đâu đó trên người Tuệ Tử, kinh ngạc mở to mắt.
"Tuệ Tử! Mau nhìn, cô sao thế này!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận