Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 687: Sủng nữ cuồng ma đảo cưỡi con la (length: 7732)

Vu Kính Đình một đao chém đứt hết dây đỏ, hiển nhiên, trên đường tới đây, đã có người phổ cập kiến thức cho hắn về mấy sợi dây này dùng để làm gì.
"Ta đã hứa với vợ ta rồi, những chuyện vi phạm pháp luật, trái với đạo đức, tuyệt đối không làm, nam tử hán đại trượng phu, đã nói là phải làm."
Tuệ Tử im lặng giơ ngón cái lên, hai tay cho hắn một tràng like.
Quả không hổ là nam nhân của nàng, đủ thâm độc, nàng thích.
"Cắt mấy sợi dây đỏ, cái này đâu có phạm pháp?" Vu Kính Đình cười hề hề với ông lão đang bất động trên giường.
"Mép giường giăng lắm dây đỏ thế này, ông là người thâm niên thích thêu thùa đấy à? Yên tâm, ta cắt của ông mấy sợi dây, trả lại ông hai cái đan móc dây, ta cũng là người có trước có sau."
"Quá có trước có sau....” Tuệ Tử tiếp tục bái phục, lúc nãy sao nàng không nghĩ ra chiêu này chứ?
"Ngươi...A." Ông lão trợn trừng mắt ngất xỉu.
Lần này thì thật là xong đời.
Nhị nãi nãi và mọi người đều kinh hãi, chuyện này là thật sự kết thúc.
Mấy sợi dây kia buộc vào người, đều là đồ chiêu hồn.
Theo lời đại sư thì để cản quỷ sai, giữ hồn phách, một khi đứt, thì thiên vương lão tử cũng không cứu được.
Vu Kính Đình dẫn Tuệ Tử cùng Giảo Giảo, nghênh ngang đi ra từ cửa chính, tới cửa, còn không quên quay đầu lại cho Nhị nãi nãi lời khuyên từ đáy lòng.
"Nếu ta là bà, bây giờ đi tìm chỗ ăn ngon, thay bộ quần áo đẹp chút, dù sao cũng ăn bữa cuối cùng —- ai, nuôi một ông già tốt như vậy, để bà hầu hạ đến chết, mấy nhà còn lại có thể tha cho bà chắc?"
"A, người chết sao? !" Giảo Giảo cảm thấy đáng sợ, lại có chút hiếu kỳ, muốn thò đầu ra nhìn thử, lớn vậy rồi, còn chưa được thấy người chết trông như thế nào.
"Bây giờ còn có hơi thở đấy, có lẽ một lát nữa thì không biết."
Vu Kính Đình một tay ôm vợ, một tay dắt em gái, nghênh ngang bước ra, không đi nữa, ở lại thật chỉ để xem người chết thôi.
"Xong rồi, tất cả đều xong rồi...." Nhị nãi nãi lẩm bẩm một mình, nhìn ông lão nằm trên giường, hai mắt đờ đẫn.
Anh em nhà họ Phàn liếc nhau, tình hình giờ đã rõ ràng quá rồi.
Vội vã đuổi theo ra.
"Chờ chút!"
"Sao, còn muốn đánh nhau nữa à?" Vu Kính Đình đưa tay ra, ngoắc ngoắc ngón tay.
"Hai người cùng lên luôn?"
"Không phải, anh hiểu lầm rồi, đường xá xa xôi, bọn tôi đưa xe cho mấy người đi?"
"Đúng đúng đúng, tôi còn có hai thùng đặc sản, các anh tiện đường mang qua cho bác cả luôn."
Hai anh em này khúm núm, cực kì nịnh nọt.
Hoàn toàn không để ý trong phòng bệnh còn nằm một ông lão sắp chết, đúng là người đi trà lạnh.
"Tôi không biết phải nói cái gì nữa...." Giảo Giảo không biết phải hình dung tình huống như kịch này như thế nào.
Với một đứa trẻ còn biết phải trái mà nói, thấy những người hai mặt ba đao này, vẫn có chút không quen.
"Mấy người trước còn hung hăng với chị dâu ta cơ mà?"
Lời của Giảo Giảo khiến mắt Vu Kính Đình tối sầm lại, nhìn hai anh em nhà họ Phàn làm khóe miệng giật giật.
"Em gái nhỏ, cái này là em biết một mà không biết hai rồi, tụi anh là biết thời thế, một triều thiên tử một triều thần mà."
"Đúng thế, tụi anh giờ đã bỏ tà theo chính nghĩa, ca à, coi như tụi anh có mật báo cho nhà anh, xem như lập công chuộc tội được không?"
Hai anh em nhà này cứ nghĩ Tuệ Tử nói, Vu Kính Đình là một tên "hèn nhát" ba tuổi có thể bắt nạt nên mới định nói vài lời ngon ngọt, vỗ mông ngựa qua loa cho xong chuyện.
"Lập công chuộc tội?" Vu Kính Đình nhe răng cười, "Tới đây, ta cho hai người luận công hành thưởng."
Hai anh em ngẩng đầu, Vu Kính Đình "cạch cạch" hai tiếng, thưởng cho mỗi người một đôi mắt gấu mèo y như nhau, thuận tiện tặng thêm mấy cái đạp chân.
Hai anh em bị đánh đau khổ không thôi, tủi thân nhìn Tuệ Tử, nói rõ là, người nhát gan mà, con nít cũng có thể leo lên cổ hắn mà tè dầm mà?
Tuệ Tử buông tay.
"Quên nói cho các người, cái đứa cưỡi lên cổ hắn tè dầm, là long phượng thai nhà ta đấy, còn chưa đến hai tuổi..."
"Anh tôi cũng chiều chị dâu tôi thật đấy, chị dâu tôi có làm gì anh ấy cũng không đánh trả, thậm chí còn không dám cãi." Giảo Giảo gật đầu, nhấn mạnh, "Có thể nói, người sợ vợ nhất thôn, ngoài anh ấy ra thì không còn ai khác."
"Đừng có nói bậy, ta sợ vợ ngươi hồi nào?"
Tuệ Tử nhìn hắn, Vu Kính Đình càng cố giải thích lại càng sai, "Ta chỉ là không muốn thấy vợ ngươi khóc."
"Anh ấy không sợ tôi đâu, một tay anh ấy cũng có thể đè tôi nằm bẹp rồi, anh ấy chỉ là tôn trọng tôi thôi, một người đàn ông mà biết tôn trọng vợ, biết kiềm chế bản năng, đều là người làm được chuyện lớn." Tuệ Tử không quên chân thành khen ngợi nam nhân của mình.
Vu Kính Đình quả nhiên rất hưởng thụ, đánh người cũng mạnh tay hơn đấy chứ.
"Đối với tôi mà nói, anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt thật thà, nhưng đối với người ngoài thì...."
Giọng Tuệ Tử bị tiếng kêu thảm của hai anh em họ Phàn bao trùm.
Chấp nhận mật ngọt của Giáp, chịu đá thạch tín của Ất, con quỷ la sát trong mắt những người kia, lại là người đàn ông tốt nhất trong lòng nàng.
Hai anh em nhà họ Phàn đưa vợ chồng Tuệ Tử đến cổng cao tốc, xe của Phàn Hoàng còn dừng ở đó, nhìn bộ dạng còn chưa sửa xong.
Khiến Tuệ Tử kinh hãi là trên con đường nhựa, kia con la vui vẻ... là la thật?
Người đàn ông trên lưng con la, chẳng phải ba nàng sao? !
"Nhanh! Giúp ba ta!" Tuệ Tử cuống hết cả lên, vội vàng bảo Vu Kính Đình xuống xe, Vu Kính Đình và hai anh em nhà họ Phàn, thật vất vả mới khống chế được con la.
Phàn Hoàng mồ hôi đầm đìa từ trên lưng con la xuống, nhìn thấy khuê nữ hoàn hảo không tổn hao gì đứng đó, mồ hôi cũng không buồn lau, xông thẳng tới.
"Con không sao chứ?"
"Ờ, con không sao —- ba không sao chứ?" Tuệ Tử nhìn ba mình bộ dạng như vậy, quá chật vật, trên người bẩn hết cả, không biết trải qua những chuyện gì nữa, không còn phong thái tao nhã thường ngày nữa.
Phàn Hoàng cùng Vu Kính Đình xe bị hỏng giữa đường, Vu Kính Đình để kịp giờ, tiện tay tìm một chiếc xe đạp, một đường đạp xe cứu Tuệ Tử.
Phàn Hoàng sốt ruột, không muốn chờ, gần đó vốn không có nhà nào, mượn không được xe đạp, ông liền dòm ngó con la nhà người đồng hương.
Người ta không chịu cho mượn, ông liền trộm.
Hình ảnh trong tưởng tượng, chắc hẳn sẽ là một ông ba anh dũng như bạch mã hoàng tử, từ trên trời giáng xuống cứu con gái.
Thực tế lại là, một ông lão không biết cưỡi la, suýt chút nữa bị con la đá chết.
May là Tuệ Tử và mọi người về kịp thời, nếu về muộn chút nữa, không chừng đã có chuyện gì xảy ra rồi.
"Ba à, tinh thần của ba thì rất đáng biểu dương, nhưng lần sau thì nên kiềm chế lại một chút." Tuệ Tử đau lòng cho ba, đau lòng xong lại có chút đau lòng cho con la.
Con la chắc cũng sợ muốn chết rồi....
"Bác cả, ông cụ hình như muốn —-" Phàn Giang thăm dò hỏi.
"Những chuyện nhỏ nhặt đó, cứ để Kính Đình tự quyết định là được." Phàn Hoàng nhàn nhạt nói, đối với người ngoài, ông vẫn rất cao ngạo.
"Tuệ Tử mệt mỏi cả ngày rồi, về kinh nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta còn phải đi làm, xe sửa xong rồi ta lái về."
Phàn Hoàng nói xong liền lên xe của anh em nhà họ Phàn.
Vu Kính Đình tự giác lên ghế lái, Tuệ Tử ôm con ngồi ghế sau.
Anh em nhà họ Phàn còn muốn hỏi han thêm, đã bị cho lái xe đi.
Chỉ để lại cho họ một làn khói mù mịt.
"Xem ra bác cả không hề quan tâm ông cụ sống chết thật rồi, còn chẳng thèm đi liếc mắt một cái, quả là Tuệ Tử có vị trí rất cao trong lòng ông ấy, chúng ta lần này có được bắp đùi này rồi nhỉ?" Phàn Giang vui vẻ không thôi, nhưng lại thấy mặt em trai ủ rũ.
"Sao thế?"
"Bác cả để xe hỏng lại cho chúng ta rồi, vậy thì chúng ta về kiểu gì, cưỡi con la chắc?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận