Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 806: Chân tướng đại bạch (length: 8079)

Chuột bạch ăn vào không có phản ứng gì nhiều, vẫn có thể chạy được.
"Thành phần cụ thể còn cần phải kiểm tra đo lường, trước mắt xem thì không giống như có độc tính mạnh." Tô Triết đưa ra kết luận.
Tuệ Tử cũng hơi an tâm một chút.
Nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ đến điều nghiêm trọng hơn.
Có người nhìn thấy Trần Đông đổ thứ gì đó vào cá mực, rất có thể thứ đổ vào cùng với thứ trong nước là giống nhau.
Vu Kính Đình không ăn, vậy thì ai ăn?
Chuyện này một ngày chưa tra ra thì một ngày nó vẫn là thanh gươm treo trên đầu nhà nàng.
Tô Triết đã hứa sẽ nhanh chóng điều tra, cả nhà Tuệ Tử đợi một hồi mới rời đi.
Sau khi về nhà, Tuệ Tử dặn Vu Kính Đình phải cẩn thận hơn, thời gian gần đây chú ý những ai ra vào sân trượt băng.
Chuyện này cũng nhắc nhở Tuệ Tử, cần mở một cuộc họp an toàn cho bọn trẻ.
Từ nhỏ bọn trẻ đã được dạy là không được rời tay khỏi cốc nước khi ở bên ngoài, không được ăn đồ của người lạ, hiện tại phải thêm một điều, ví như văn phòng của Vu Kính Đình ai cũng có thể vào, bình nước nhất định phải tự mình rót thì mới được uống, nước không để trong tầm mắt cũng không được dùng.
Khi kinh tế gia đình dần ổn định, các biện pháp bảo vệ cũng phải chú trọng, sự cố bất ngờ này dù không gây tổn hại cho Vu Kính Đình nhưng cũng là lời nhắc nhở cho cả nhà.
Ngoài việc nhờ Tô Triết giúp tra thành phần, Tuệ Tử cũng tính toán sẽ bắt đầu từ phía Trần Đông, xem mục đích hắn làm như vậy là gì, vì sao hắn lại nhắm vào Vu Kính Đình.
Trần Đông đang đá bóng ở cung thiếu niên, Tuệ Tử liền cho Tiểu Bàn tham gia, tuổi hơi nhỏ hơn hai tuổi, nhưng cũng không thành vấn đề.
Để Tiểu Bàn tìm mọi cách làm quen với Trần Đông, xem có thể dụ hắn nói ra điều gì không.
Trần Đông từng gặp Tiểu Bàn, biết Tiểu Bàn với Giảo Giảo là bạn thân, cho nên vừa gặp mặt đã nhanh chóng trò chuyện.
Tiểu Bàn cứ nghĩ mình lớn hơn Trần Đông hai tuổi, hẳn là dễ nói chuyện, ai ngờ vừa trò chuyện mới phát hiện, thằng nhóc này đầy bụng mưu mô, trơn như cá chạch.
Ngày thường nó vẫn gọi ca ca dài ngắn, nhưng khi hỏi về ấn tượng với Đình ca thì lại liên tục khen lấy khen để, tán dương đủ điều.
Nếu như không phải Tiểu Bàn cùng Tuệ Tử đến sân trượt băng hôm đó, nhìn thấy Tô Triết lấy ra dị vật, thì có lẽ hắn cũng cảm thấy thằng bé này rất lễ phép, thực khiến người khác yêu thích.
"…Chuyện là như vậy đó, ta chẳng dụ được gì cả, thằng nhóc này kín miệng quá. Bất quá ta có lục tủ đồ của nó, phát hiện một gói bột thuốc, ta đã lén lấy một ít ra ngoài khi nó không để ý."
Tiểu Bàn lấy ra gói giấy, bên trong là thuốc bột lấy được từ chỗ Trần Đông, Tuệ Tử ngửi thử, mùi có hơi giống với mùi khi hòa vào nước, hẳn là cùng một loại.
"Thằng nhóc này khen Đình ca không ngớt lời, đến ta còn hoài nghi có phải nó đã đoán ra ta định làm gì không, ta cũng không dám hỏi nhiều."
Tuệ Tử gật đầu, cũng không thấy lạ.
Trần Đông kiếp sau có thể là nhà khoa học, chỉ số thông minh chắc chắn cao hơn những đứa trẻ bình thường, nếu hắn đã có mục đích làm việc này thì tất nhiên là đã tính toán kỹ lưỡng mọi thứ.
Xem ra hắn thật sự muốn nhằm vào Kính Đình.
"Ngươi cứ tiếp tục tiếp xúc với nó, nhưng đừng cố dụ nó nữa, phải cẩn thận để nó không lừa lại mình."
"Thằng nhóc này sao mà kỳ quái thế, ta lớn thế này rồi mà chưa thấy đứa trẻ nào như vậy." Tiểu Bàn ở nhà cũng thuộc hàng đại ca của đám trẻ con, thấy không ít trẻ con nhưng chưa thấy loại nào thế này.
"Có nhiều trải nghiệm với nhiều kiểu người cũng tốt cho ngươi, dù sao con đường phía trước của ngươi còn rất dài." Tuệ Tử cũng đặt kỳ vọng cao vào Tiểu Bàn, còn không quên an ủi Tiểu Bàn, "Nó không phải đứa trẻ bình thường, ngươi đã có thể đối phó với nó mà không bị nó lừa gạt thì cũng rất lợi hại rồi."
Tiểu Bàn giỏi chơi cờ, đi một bước phải nghĩ tới mười bước, suy tính khá xa, suy nghĩ cũng kín kẽ, đổi lại trẻ bình thường, đừng nói là hơn hai tuổi, có hơn mười tuổi cũng chưa chắc qua được Trần Đông.
"Giảo Giảo mà biết ta không giải quyết nổi một thằng nhóc thì chắc chắn sẽ cười nhạo ta. Ai, chị dâu, hay là em chặn nhà vệ sinh của nó, đánh cho nó một trận?"
Tiểu Bàn nghĩ đến vẻ thất vọng của Giảo Giảo, hận không thể treo nó lên đánh cho một trận cho hả.
"Vũ lực chỉ giải quyết được mâu thuẫn sơ cấp, với loại người tính toán, mưu trí, gian xảo như thế này, thì phải dùng mưu kế cấp cao hơn đánh một đòn chí mạng, không được cho nó cơ hội thở dốc, nếu không nó vĩnh viễn sẽ không phục, mâu thuẫn sẽ chỉ leo thang."
Sau khi vào thành, các thế lực phức tạp rối rắm, nhà có người làm quan, cũng có người làm ăn, đắc tội người chắc chắn không ít, không thể cứ bắt rồi đánh là giải quyết được.
Tuệ Tử hiện tại chỉ muốn biết, rốt cuộc là có người xúi giục Trần Đông bỏ thuốc Vu Kính Đình, hay là chính thằng nhóc tự quyết định.
Nàng không thể nào ngờ được, đứa con mình nuôi lớn kiếp trước lại có mặt tối tăm như vậy.
Trần Đông ngoại trừ chuyện công tác cuối đời khiến Tuệ Tử rất đau lòng, thì trong nhiều năm trước đó, nó vẫn luôn hiếu thuận với Tuệ Tử, nếu không phải nó lựa chọn bỏ rơi tổ quốc khiến Tuệ Tử lạnh lòng, trong lòng Tuệ Tử nó là một đứa con rất tốt.
Bây giờ đổi góc nhìn, phát hiện thằng bé có khả năng là một người có nội tâm đen tối, Tuệ Tử nói là đã buông bỏ, nhưng trong lòng vẫn rất đau đáu.
Buổi tối ăn cơm không ngon miệng, tâm trạng có chút sa sút.
Vương Thúy Hoa thấy con dâu có chuyện buồn, muốn hỏi thì bị Vu Thủy Sinh kéo tay dưới gầm bàn.
Vu Thủy Sinh liếc nhìn Vu Kính Đình, ý bảo bà bạn già, có người lo rồi, không cần bà ra mặt.
Nhận ra tâm trạng mẹ không tốt, cặp song sinh tối đó đặc biệt ngoan ngoãn, không đòi chơi trò chơi với ba như mọi ngày, tắm xong liền cùng ông bà xem ti vi, ngoan ngoãn vô cùng.
"Tô Triết đã tra ra kết quả chưa?" Tuệ Tử hỏi.
Vu Kính Đình vừa định lắc đầu thì điện thoại vang.
Là Tô Triết gọi đến.
Để giúp nhà Tuệ Tử điều tra chuyện này, hôm nay hắn đã tăng ca, chưa ăn tối, vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm.
"Tra ra rồi, thành phần chủ yếu có phân ruột cầu khuẩn, vô lại an toan kẽm, và mấy loại vi khuẩn khác nữa."
"Vậy, thứ này rốt cuộc dùng để làm gì?"
"Mặc dù tôi chưa từng thấy loại công thức này trên thị trường, nhưng theo tôi suy đoán thì nó có tác dụng ức chế các vi khuẩn có hại trong đường ruột của động vật, còn có các thành phần giúp tăng cảm giác thèm ăn, rất có khả năng là thức ăn cho động vật."
Tô Triết quả không hổ là chuyên gia hóa học hàng đầu, mân mê một ngày đã đoán ra đại khái.
Vu Kính Đình nghe xong liền chửi thề một tiếng.
Chuyện này còn có gì không hiểu nữa? Thằng nhãi con kia coi hắn thành heo mập, cho nên dùng đồ ăn của heo cho hắn?
"Cậu đắc tội ai sao?" Tô Triết hiếu kỳ.
"Thứ này người ăn thì sao?" Vu Kính Đình hỏi.
"Ngô, thiếu dữ liệu nên tôi không biết, chỉ có thể suy đoán, có khả năng sẽ béo lên, tầm mấy chục cân."
Vu Kính Đình tắt máy trước khi mình nổi giận.
Tuệ Tử đứng bên cạnh nghe rõ hết, nghe xong thì mọi chuyện đều sáng tỏ.
Nghĩ đến chuyện trước đó khi mình trêu Vu Kính Đình trên xe, bảo rằng nếu anh mà béo lên thì em cũng không cần anh nữa, thì Trần Đông có vẻ phản ứng rất kỳ quái, sau đó còn đòi đến phòng thí nghiệm của dì cậu ta.
Nối tiền căn hậu quả lại với nhau, chân tướng đã rõ ràng.
"Nó muốn vỗ béo anh, sau đó để chúng ta ly hôn? Nhưng nó làm thế để làm gì chứ?"
Một thiếu niên chỉ mới mười tuổi, tự dưng lại có ý đồ xấu xa như vậy, động cơ của nó là gì?
- Bận bịu cả ngày, vừa viết xong chương mới, lát nữa còn có chương hai, ai đợi không được thì mai xem chung nhé (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận