Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 58: Này nhà ai nói tính (length: 8322)

Khuôn mặt Tuệ Tử không chút máu, môi tím tái, thân thể hơi run rẩy.
"Ta sai rồi, là ta sai rồi." Trong đầu nàng chỉ có mỗi câu nói này, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Kiếp trước Giảo Giảo nhất định đã xảy ra chuyện.
Sau khi Tuệ Tử sinh non, Vu Kính Đình đến bệnh viện gây sự, Tuệ Tử sợ hắn trả thù nên đã bỏ trốn ngay trong đêm.
Trong nhà này không có người lớn, kẻ xấu thừa cơ xông vào làm hại Giảo Giảo.
Cho nên Vu Kính Đình mới chuyển nhà.
Tuệ Tử cảm thấy, nếu kiếp trước nàng có dũng khí đối mặt với Vu Kính Đình, thì sao lão Vu gia lại có thể gặp phải tai họa bất ngờ như thế này?
Xét cho cùng, đây là lỗi của nàng.
Nghĩ đến Giảo Giảo, lòng Tuệ Tử như bị dao cắt.
Đứa bé kia miệng thì nói không thích nàng, nhưng lại đủ kiểu lộ liễu và kín đáo đòi Tuệ Tử kể chuyện xưa cho nghe, rõ ràng là rất thích, còn cố ra vẻ kiêu ngạo.
Những đứa trẻ khác nói Tuệ Tử không tốt, Giảo Giảo sẽ là người đầu tiên xông lên đánh nhau với chúng.
Đứa trẻ đáng yêu này, Tuệ Tử vô cùng yêu thích, nghĩ đến những uất ức mà Giảo Giảo phải chịu ở kiếp trước, Tuệ Tử hận không thể bóp chết chính mình, tất cả đều tại nàng!
Vu Kính Đình không biết Tuệ Tử đang nghĩ gì, chỉ thấy vợ mình khóc lóc đến đau lòng, dỗ thế nào cũng không nín, bực mình chửi một câu.
"Mẹ nó, biết ngay cái thằng Lý Hữu Tài không phải thứ tốt, cứ thấy hắn là xui xẻo, còn cái tên Uyển Trường Quý kia nữa, có phải hắn chửi mắng ngươi nên mới làm ngươi sợ đến thế không?"
Vu Kính Đình nhìn theo hướng Uyển Trường Quý vừa rời đi, hắn chuẩn bị đuổi theo đánh cho kẻ dám hù dọa vợ hắn một trận.
Tuệ Tử níu hắn lại, ấp ủ cảm xúc hồi lâu, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có thể rưng rưng nước mắt nhìn hắn đáng thương.
Bộ dáng như chú thỏ trắng bị thương kia, khiến mạch máu trong người Vu Kính Đình muốn nổ tung.
Xem vợ hắn bị ủy khuất kìa!
Lý Hữu Tài và cả tên Uyển Trường Quý đã dám chửi mắng vợ hắn, chuẩn bị tinh thần mà chết đi!
"Chuyện bé tí như thế thì có gì ghê gớm? Đến nỗi làm ngươi khóc thành cái dạng này? Ai bắt nạt ngươi thì đánh lại kẻ đó là xong, nếu ngươi không ra tay được, còn có ta mà?"
"Nhưng mà, là ta sai, ta sai rồi." Tuệ Tử áy náy không nói nên lời.
Nàng cảm thấy thực sự có lỗi với Giảo Giảo.
"Sai thì sửa, sửa xong lại tái phạm, phạm xong rồi lại sửa, sửa lại rồi lại tái phạm, đúng là ngàn lần rèn luyện mà." Vu Kính Đình từ nhỏ đã gây họa khắp nơi, mỗi lần đều là mẹ anh ta kéo đi bắt anh ta xin lỗi, cái khoản xin lỗi này thuần thục cực kỳ.
Tuệ Tử vốn còn đang đắm chìm trong sự tự trách, bị anh ta làm cho lung lay như vậy, trong lòng liền trào lên một cổ nhiệt huyết.
Vu Kính Đình nói đúng, nàng nếu sai, thì phải lấy ra thái độ muốn bù đắp, nàng muốn che chở Giảo Giảo, nàng muốn dành tất cả những điều tốt đẹp mà Giảo Giảo đã không có ở kiếp trước cho Giảo Giảo.
Trước mắt, nàng muốn tống cổ bọn người xấu kia vào tù, chuyện kiếp trước không làm được, kiếp này đều phải bù lại!
Tuệ Tử hạ quyết tâm, vừa nức nở khóc vừa vô cùng kiên định nói.
"Kính Đình. Chúng ta về nhà, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Vu Kính Đình nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, tim có chút hồi hộp.
Cô vợ nhỏ này vẫn luôn lảm nhảm lảm nhảm rằng mình sai rồi. Có phải nàng đã để ý đến gã trai bao nào rồi, muốn ly hôn với hắn để theo gã ta không?
Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc xe đẩy nhỏ với mấy con gà, chẳng lẽ mấy con gà này là "quà chia tay" mà nàng định dành cho việc ly hôn?
Ngoại trừ chuyện này, Vu Kính Đình thật sự không nghĩ ra tại sao nàng cứ luôn miệng nói mình có lỗi, rồi lại đòi chuyển nhà, rồi lại khóc thút thít... Vu Kính Đình nghi hoặc đảo mắt nhìn những con gà trong xe, nếu cô vợ nhỏ này mà dám làm bậy, hắn sẽ cắt tiết hết lũ gà này, nấu mà không bỏ muối cũng sẽ bắt cô ta ăn hết!
Không dạy dỗ cái cô vợ nhỏ cứ nghĩ đến chuyện bỏ trốn này thì nàng sẽ không biết ai mới là chủ gia đình này!
Cả hai người đều mang tâm sự riêng.
Về đến nhà, đóng cửa lại, Vu Kính Đình cúi mắt che giấu đầy bụng âm u, trầm giọng nói:
"Ngươi muốn nói với ta chuyện gì?"
"Ta biết kẻ bại hoại làm ra chuyện ngọc mễ là ai rồi."
"Ta thấy ngươi là ngứa đòn đó - cái gì?" À, không phải là đòi ly hôn sao?
"Ta nghi ngờ là Uyển Trường Quý. Mục tiêu tiếp theo của hắn có thể là Giảo Giảo nhà ta."
Vu Kính Đình lộ ra vẻ nghi hoặc hiếm thấy.
Trong đầu hắn đang mường tượng một màn hung tàn thu phục cô vợ nhỏ, chấn chỉnh uy phong của chồng, kết quả là, lại không thấy nhắc đến ly hôn?
"Khoan đã, ngươi nói mục tiêu của hắn là ai?!" Vu Kính Đình bỗng hoàn hồn.
"Giảo Giảo, Liễu Tịch Mai đã tận tai nói, chắc chắn là bà ta đã nghe được chuyện gì đó." Tuệ Tử khéo léo nói cho hắn biết sự thật.
"Dám đánh chủ ý lên muội muội của lão tử, mẹ nó hắn muốn chết à?!" Vu Kính Đình nổi trận lôi đình, vào phòng bếp vớ lấy dao phay, tiện tay nhặt thêm cái búa chẻ củi, dắt ở bên hông.
Tất cả chuyện này, đều giống hệt như kiếp trước trước khi hắn vào bệnh viện gây sự.
Cùng một biểu cảm hung ác, cùng cầm vũ khí.
Tuệ Tử kiếp trước đã từng chứng kiến cảnh tượng này, quả thực sợ đến mất mật.
"Ngươi không thể đi bây giờ."
"Ngươi im miệng!" Vu Kính Đình hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào Tuệ Tử uy hiếp, "Lão tử còn chưa có chết đâu, muốn động vào các ngươi, chờ lão tử chết rồi tính!"
Ngay cả câu này, cũng giống như kiếp trước.
Tuệ Tử kiếp trước đã từng can đảm ngăn cản hắn, bị hắn chỉ vào mặt uy hiếp, khi đó nàng đã sợ đến cực độ.
Ngay khi Vu Kính Đình sát khí đằng đằng chuẩn bị xông ra ngoài tìm Uyển Trường Quý, hắn bỗng cảm thấy phía sau mềm nhũn.
Tuệ Tử ôm lấy eo hắn từ phía sau.
Kiếp trước nàng đã sợ hãi mà không dám lên tiếng, kiếp này nàng muốn dũng cảm là chính mình, chuyện này là nàng đã nợ lão Vu gia, cũng là nàng đã nợ chính bản thân mình.
"Đừng đi."
"Buông tay ra!"
Tuệ Tử dùng toàn bộ sức lực của cả hai đời, gắt gao ôm lấy hắn, rõ ràng là một người phụ nữ nhút nhát như thế, mà giờ phút này lại biểu hiện như một chiến sĩ quyết một phen sống mái.
Nàng dùng tay ôm chặt lấy eo hắn, xúc động nói:
"Ta không phải là muốn ngăn cản ngươi, nếu ngươi giết người thì sẽ phải ngồi tù, vậy thì mẹ con ta phải làm sao bây giờ?"
"Cái thằng nhóc con kia dám ị lên ngực ta, ngươi bảo ta nhịn à?" Vu Kính Đình rõ ràng chỉ cần dùng chút sức mạnh là có thể hất nàng ra, nhưng lại không đành lòng.
Hắn thường xuyên cãi nhau với em gái, nhưng không có nghĩa là hắn không thương em gái. Cho nên, hắn không ra tay được.
"Không phải để ngươi nhịn, Giảo Giảo là em gái của ngươi cũng là em gái của ta, có người đánh chủ ý lên nó cũng giống như đang đâm vào tim ta vậy, ta có cách làm cho hắn sống không bằng chết, nhưng tuyệt đối không phải kiểu bốc đồng của ngươi." Tuệ Tử đưa tay nhỏ lên chiếc búa mà hắn đang đeo ở hông.
"Cái nhà này không đến lượt đàn bà lên tiếng, ngươi tránh ra." Vu Kính Đình đang ở độ tuổi hừng hực khí thế, có người làm cho người nhà hắn chịu uất ức, phản ứng đầu tiên của hắn là dùng bạo lực chế bạo lực.
"Đừng tưởng rằng lão tử thương ngươi mà dám cưỡi lên cổ lão tử làm mưa làm gió, cái nhà này ta quyết định!" Vu Kính Đình bị nàng dây dưa không có cách nào, chỉ có thể dùng lời dọa nạt.
Tuệ Tử buông tay ra lùi về sau một bước, Vu Kính Đình quay người lại, hoảng sợ.
"Ngươi cái đồ đàn bà này điên rồi à?! Mau buông cái búa xuống!"
Tuệ Tử dùng mặt sau của búa đặt lên cổ, khóc rống lên nói:
"Vu Thiết Căn, ta coi ngươi là nam nhân của ta mới nói cho ngươi biết, mẹ ta không quan tâm đến ta, trên đời này chỉ có mình ngươi và ta thân thiết nhất, ta không muốn giấu giếm ngươi điều gì, ta có gì đều muốn nói cho ngươi biết, nếu ngươi làm liều, ngươi dám để cho ta không có nam nhân, làm cho Giảo Giảo không có anh trai làm cho mẹ con ta không có chỗ dựa, ta sẽ cắt cổ!"
Khóc đến mức giống như đồ vô dụng nhất thôn, thế nhưng hành động thì lại như đồ hung ác nhất thôn.
Vừa mới còn la hét lão tử không sợ ai, Vu Kính Đình sợ đến chết lặng.
"Mau buông xuống! Có, có gì thì từ từ nói!" Người đàn ông mồm mép tép mép như hắn vậy mà lại bị Tuệ Tử dọa đến nói lắp bắp.
"Cái nhà này ai định đoạt?"
"Ngươi ngươi ngươi, mau buông xuống!"
"Ngươi còn làm liều hay không?"
"Ta chỉ đánh hắn vài cái thôi, đánh không chết đâu... uy uy uy, ta nghe ngươi mà, đừng dùng sức nha!" Vu Kính Đình thấy nàng sắp dùng sức thì sợ hãi đến mức phải làm ra cái động tác mà về sau hắn sẽ vô cùng hối hận lại xấu hổ.
- Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Tác giả hỏi Tuệ Tử: Vì sao lại dùng mặt sau của búa để lên cổ?
Xem bộ dạng thì yếu đuối nhưng thật ra rất hung ác Tuệ Tử ngượng ngùng: Lưỡi dao mới mài xong sắc bén quá, sợ sơ ý làm mình bị thương, phụ nữ có thai mà chạm vào dao không tốt đâu, dùng mặt sau thì an toàn.
Vu Thiết Căn: ? ? ? ? ? Trên mặt chậm rãi hiện lên một chữ to, mẹ nó.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận