Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 469: Này bên trong có cái quỷ (length: 8066)

Việc nhà máy bia cùng nhà máy kem liên hợp phát triển sản phẩm mới không tệ, bán rất chạy.
Hai nhà máy để ăn mừng, tổ chức trận bóng rổ giao hữu.
Vừa để làm phong phú đời sống nghiệp dư của công nhân viên chức, cũng coi như phúc lợi biến tướng, phần thưởng rất phong phú, bất luận thắng thua, đều có thể nhận được khoản tiền thưởng kha khá.
Ý tưởng này là do Thẩm Lương Ngâm đưa ra, Vu Kính Đình cũng không có ý kiến gì.
Ngày thi đấu, công nhân viên chức hai bên không trực ca đều đến, thậm chí còn có mấy người nhà trà trộn vào.
"Chủ nhiệm, sao ngươi lại ở đây?"
Vương Manh Manh liếc mắt liền thấy Tuệ Tử cầm máy ảnh ở hàng ghế đầu.
"Ta qua đây hỗ trợ chụp ảnh, viết tin tức."
Tuệ Tử là bình luận viên đặc biệt của tòa báo, chuyện tốt kiểu hai nhà máy liên kết này, vừa thể hiện tinh thần của công nhân thời đại (có thể kiếm được tiền nhuận bút vừa tiện thể ngắm người đàn ông của mình), cô ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Ngược lại là ngươi, vì sao lại xuất hiện ở đây? Chiều ngươi còn phải đi làm mà, ta nhớ không nhận được giấy nghỉ phép của ngươi?"
Vương Manh Manh xấu hổ trong giây lát.
Trốn việc bị lãnh đạo phát hiện.
Da mặt cô ta dày, trực tiếp tiến lên phía trước Tuệ Tử, chen những người bên cạnh Tuệ Tử ra, lăn lộn ngồi vào hàng đầu.
"Chủ nhiệm, cô hiểu cho em chút đi, em còn chưa kết hôn mà, chuyện cá nhân vẫn nên giải quyết chứ."
Vương Manh Manh đảo mắt qua lại trên sân, tìm kiếm những chàng trai của hai đội, mấy cậu thanh niên chơi bóng rổ chắc chắn phải cao lớn vạm vỡ.
Cô trốn việc qua đây, chính là để ngắm trai đẹp.
"Ừm... vậy cô ngắm bên nhà máy kem nhiều vào đi."
Tuệ Tử cảm thấy lời Vương Manh Manh nói đúng một nửa, nhưng lại không hoàn toàn đúng.
Chuyện cá nhân thì nên giải quyết, nhưng những cô gái phẩm hạnh thế này, vẫn là đừng để ý đến đám thanh niên của nhà máy bia thì hơn.
Dù sao thì nhà máy bia là địa bàn của Vu Kính Đình, công nhân viên chức đều gọi Tuệ Tử một tiếng "đệ muội", hoặc "tẩu tử", Tuệ Tử không nỡ làm hại người nhà mình.
Vẫn là để làm hại đám thanh niên nhà máy kem đi.
Vương Manh Manh không hiểu ý ngoài lời của Tuệ Tử, chỉ coi như Tuệ Tử ngầm thừa nhận việc cô trốn việc đi ngắm trai trẻ.
Vui mừng phấn khởi xem bóng trên sân, Tuệ Tử lại bổ sung thêm một câu.
"Nửa ngày nghỉ này, trừ tiền lương, hoặc là dùng ngày nghỉ phép bù vào, cô tự quyết định đi."
Vương Manh Manh vừa mới lanh chanh liền im lặng chửi thầm hai câu.
Điểm số hai bên từng chút một bị kéo giãn ra.
Nhà máy bia bị người ta áp đảo mà đánh.
Là một nhà máy gần như đóng cửa lại được Vu Kính Đình tài giỏi vực dậy, công nhân viên chức căn bản không có thời gian tham gia mấy hoạt động văn thể này.
Nhà máy kem thì khác.
Hiệu quả và lợi ích không tệ.
Xưởng trưởng Thẩm Lương Ngâm lại cực kỳ thích mấy hoạt động kéo mọi người lại gần nhau thế này, thường xuyên sẽ tổ chức các trận thi đấu giao hữu.
Tuệ Tử thông qua tinh thần của đội bóng rổ nhà máy kem, cũng như tinh thần của đám công nhân viên chức đến cổ vũ, đã nhìn ra được năng lực quản lý của người lãnh đạo nữ trẻ tuổi kia.
Bản thân Tuệ Tử cũng từng làm công ty, cũng xem như một người phụ nữ có chút thành tựu.
Cô rất tự nhiên đặt mình và Thẩm Lương Ngâm ở thế so sánh, nữ lãnh đạo quả thực là làm tốt hơn trong chi tiết, nhưng so với một Tuệ Tử nội liễm kín đáo, Thẩm Lương Ngâm rõ ràng là hiểu rõ hơn về việc làm sao để lôi kéo nhân tâm.
Lúc này Thẩm Lương Ngâm đang ngồi tại khu vực của đội nhà máy kem, cùng mấy công nhân viên chức ngồi cạnh nhau, cười nói vui vẻ.
Trông một chút kiêu căng cũng không có.
Tuệ Tử nhớ đến lần trước mình xuống thôn tìm Vu Kính Đình, nếu bỏ qua đoạn cô ấy tranh giành người yêu với mình, quả thật là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc.
Bất quá, vừa nghĩ đến việc cô ta nhất quyết muốn có Vu Kính Đình, Tuệ Tử lại thở dài.
Vương Manh Manh ngồi cạnh Tuệ Tử, đang vắt óc suy nghĩ xem lừa dối Tuệ Tử thế nào để mình được tính nửa ngày làm, thấy Tuệ Tử thở dài, lập tức nói theo.
"Chủ nhiệm, cô đang nghĩ gì đấy?"
"Nghĩ về việc phụ nữ làm sự nghiệp như thế nào... có một gia đình yên ổn, đúng thật rất quan trọng."
Hiện giờ Tuệ Tử có thể chuyên tâm cho sự nghiệp mà không cần nghĩ xem tên đàn ông nào ở ngoài kia phù hợp với mình hơn, tốt nhất là ở ngay trong nhà mình.
Vu Kính Đình chỗ nào cũng tốt, mỗi tội thể lực có hơi quá người, nhưng so với việc uống thuốc bổ rèn luyện thân thể và phải vắt óc nghĩ mưu kế lo lắng những người đàn ông khác làm mình phân tâm thì Tuệ Tử cảm thấy cái trước là ổn thỏa nhất.
Mắt Vương Manh Manh sáng lên, cho rằng Tuệ Tử đang giúp cô ta để mắt đến anh chàng trai nào đó, nhắc đến chuyện này, cô ta lập tức hăng hái.
"Chỉ là nếu không có người đàn ông phù hợp để tạo dựng gia đình, độc thân cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ sợ nhất là yêu đương rắc rối, vì tình cảm mà phân tán sự chú ý, sẽ cản trở sự tiến bộ."
Câu này coi như là sự tiếc nuối của cô với Thẩm Lương Ngâm.
Một nữ cường nhân ưu tú như vậy, vì sao cứ phải chấp nhất vào tình cảm, lại còn là thứ tình cảm cố tình phá hoại hạnh phúc của người khác chứ?
Có tinh lực này, nghiên cứu về sự nghiệp có phải tốt hơn không.
Mặt Vương Manh Manh lại xụ xuống, cảm giác như Tuệ Tử lại nguyền rủa cô ta sẽ mãi độc thân.
"Vương Manh Manh, cô không nghĩ đến việc an tâm làm chút gì đó, đừng lười biếng có được không? Dù là công việc hay tình cảm."
"Em nghe không hiểu cô đang nói gì... ai nha, cậu kia đẹp trai quá." Vương Manh Manh bị số 13 trên sân làm mê mẩn.
Tuệ Tử nhìn theo, lắc đầu.
"Cậu ta là nhân viên kiểm định chất lượng của nhà máy bia, năm nay mới kết hôn thôi."
Hai mắt Vương Manh Manh tỏa sáng, đúng lúc số 13 dẫn bóng, cô ta dùng sức hô hào, số 13 nghe tiếng nhìn sang, hai người chạm mắt nhau, Vương Manh Manh bụm mặt.
"Anh ta nhìn em kìa, á á á~"
"Ách, vợ của anh ta nếu như ta nhớ không nhầm, hình như đang dạy tán đả ở trường thể thao của thành phố?"
Tuệ Tử ấn tượng sâu sắc với vợ của số 13, cô vợ kia sống ở phía trước nhà Tuệ Tử, mỗi ngày đều giẫm đống cát trên phố, một cước cũng có thể đá cong cả cây non.
Vương Manh Manh đã lâm vào si tình, căn bản không nghe lọt lời khuyên của Tuệ Tử, cả buổi đều hô cổ vũ, đến cuối cùng thì trực tiếp gọi số 13, không để ý chút thể diện nào.
Tuệ Tử ghét bỏ cô ta mất mặt, đổi đến vị trí khác, không ngồi chung với cô ta nữa.
Chộp vài tấm ảnh, bả vai Tuệ Tử bị vỗ.
Quay đầu, Vu Kính Đình không biết đã đến từ khi nào, đang đứng sau lưng cô.
"Cô không xuống sân sao?" Tuệ Tử chỉ bảng điểm, thua thảm quá, còn tưởng anh ta sẽ xuống sân để xoay chuyển tình thế chứ.
"Anh thi đấu hiệp sau là được, cô đi theo anh."
Vẻ mặt Vu Kính Đình nghiêm túc, làm Tuệ Tử cho rằng có chuyện gì lớn xảy ra, vội đứng dậy đi theo anh rời đi.
Thẩm Lương Ngâm bên kia nhìn hai người rời đi, mắt hơi nheo lại.
Thật ra cô vẫn luôn quan sát Tuệ Tử, thấy Tuệ Tử cùng Vu Kính Đình đi, Thẩm Lương Ngâm ra hiệu cho thư ký của mình.
Thư ký hiểu ý, lập tức đứng lên, đi theo vợ chồng Vu Kính Đình, một trước một sau đi vào khu làm việc.
Khu làm việc của nhà máy bia là một tòa nhà hai tầng nhỏ, mấy chỗ kính vỡ ở phía trước vẫn chưa sửa nổi.
Vu Kính Đình kiếm được tiền sau liền tu sửa một lượt, anh dẫn Tuệ Tử đến thẳng văn phòng của mình, giờ này nhân viên hành chính đều đang xem bóng, cả tầng đều vắng tanh, đi ở hành lang, tiếng bước chân đều có tiếng vang vọng lại.
Vu Kính Đình không đưa Tuệ Tử vào văn phòng mình, mà đi vòng qua vòng lại xung quanh phòng hồ sơ trong cùng.
Nơi này ngày thường cơ bản không ai tới, cửa vừa mở, Vu Kính Đình liền nửa đẩy nửa kéo Tuệ Tử vào trong.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tuệ Tử hỏi.
Vu Kính Đình vẻ mặt nghiêm túc, hạ thấp giọng, ghé vào tai cô nói:
"Có ma."
"Hả? ! ! !"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận