Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 354: Nàng tự nhiên, là hảo (length: 7883)

Mạnh Quân bị Vương Thúy Hoa trách móc, cũng không hề tức giận, vẫn giữ nụ cười, nói với Tuệ Tử:
"Trần chủ nhiệm, chỗ này của cô còn lại bao nhiêu, tôi bao hết, vừa vặn chúng tôi cũng chưa ăn cơm."
"Hai trăm năm."
"Thôi đi."
Vương Thúy Hoa cùng Tuệ Tử đồng thời lên tiếng.
Vương Thúy Hoa liếc mắt trách cứ con dâu, ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi, hai trăm cái đưa tới cửa, không ăn thì phí à!
Tuệ Tử lắc đầu với Vương Thúy Hoa.
"Cô ăn bao nhiêu thì tôi đưa bấy nhiêu, không cần chiếu cố việc làm ăn."
"Nhưng cô vừa mới sinh con xong, sức lực không nhiều, còn đứng ở đây chịu gió phơi nắng ——" Mạnh Quân muốn nói lại thôi.
Trong lòng tự nhủ, Tuệ Tử đại tiểu thư thì không sao, nhưng có người không chịu được a, lãnh đạo mà thấy thì đau lòng biết bao!
"Kiếm tiền bằng năng lực, không có gì đáng xấu hổ." Tuệ Tử thản nhiên nói.
Mạnh Quân còn muốn khuyên nhủ, thì có một người phụ nữ dẫn con nhỏ tới.
"Cô bé, bánh trứng của cháu ngon quá, cho cô hai cái."
Vừa rồi bé con ăn thử vẫn luôn làm ầm ĩ, người nhà hết cách, vẫn quyết định móc tiền ra mua.
Có vị khách quen đầu tiên, thì lục tục có người móc tiền ra mua.
Mạnh Quân đứng bên cạnh vô cùng xấu hổ.
Liếc mắt thấy đèn xe của lãnh đạo nhấp nháy, biết là lãnh đạo gọi mình đi.
Nói lời tạm biệt với Tuệ Tử, anh ta trở về xe.
"Lãnh đạo, tôi không hoàn thành nhiệm vụ, Trần chủ nhiệm quá bướng bỉnh —— "
Phàn Hoàng lạnh lùng nhìn qua, Mạnh Quân cảm nhận được một tia nguy hiểm, lập tức sửa lời nói:
"Ý của tôi là, cô ấy quá có cốt cách, không chịu tiếp nhận những hành vi có vẻ bố thí như của chúng ta."
"Ồ, vậy nên, cô ấy lấy tiền của anh?" Phàn Hoàng hỏi.
Mạnh Quân cứng người.
Đúng rồi, mười đồng mua hai cái bánh trứng trên trời này...
"Cốt cách thì có, nhưng cũng không quá cứng nhắc, điểm này giống hệt mẹ cô ấy."
Phàn Hoàng vẫn mím môi, chỉ người quen anh mới có thể thấy nụ cười thoáng qua trong mắt anh, rất nhanh biến mất, khó mà nhận ra.
Mạnh Quân nắm bắt được sự thay đổi trong vẻ mặt lãnh đạo, kịp thời nịnh nọt nói:
"Trần chủ nhiệm tuổi trẻ tài cao, tập hợp ưu điểm của cha mẹ —— "
Phàn Hoàng lại liếc Mạnh Quân, cái liếc mắt này quá phức tạp.
Mạnh Quân không đoán ra được đây là hài lòng hay không hài lòng, nhưng cũng có chút nhạy bén sau một thời gian làm việc bên cạnh lãnh đạo, anh ta biết chủ đề này có vẻ sắp có chuyện, nên ngậm miệng, chờ cơ hội tùy ứng biến.
Không khí trong xe ngưng lại.
Mạnh Quân trải qua một phút dài đằng đẵng nhất trong cuộc đời làm việc của mình.
Một phút sau, Phàn Hoàng mới từ tốn nói:
"Cô ấy tự nhiên, là tốt."
Mạnh Quân âm thầm thở phào, biết mình đã qua cửa ải này, liên tục nói vâng.
Chỉ là trong lòng không khỏi suy đoán, "cô ấy" này, rốt cuộc là Tuệ Tử hay là Trần Lệ Quân.
"Cô ấy nói vì sao muốn bày sạp bán hàng không?" Phàn Hoàng hỏi.
"Nói là vì nhà mới không có đồ dùng trong nhà."
Phàn Hoàng vừa nhìn, Mạnh Quân lập tức hiểu.
"Tôi nhớ rồi, bên cửa hàng đồ gỗ vừa hay có người quen, tôi sẽ sắp xếp ngay."
Phàn Hoàng không nói thêm về vấn đề này, ánh mắt dừng lại ở gói giấy trong tay Mạnh Quân.
Mạnh Quân thấy ánh mắt đó của anh ta, như là muốn ăn, định đưa cho anh ta, lại có chút do dự.
Đồ ở lề đường, dù là do Tuệ Tử đại tiểu thư tự làm, chưa chắc đã sạch sẽ?
Nếu cho lãnh đạo ăn rồi bị đau bụng thì sao?
Mạnh Quân còn đang do dự thì gói giấy đã không còn nữa.
Phàn Hoàng cầm gói giấy lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Quân, cắn một miếng.
"Nóng thật."
"Tôi vứt cái này." Mạnh Quân vô thức muốn vứt đi, vừa đưa tay ra, thì bị ánh mắt của Phàn Hoàng làm cho lạnh người, rút tay lại.
Nhìn thấy Phàn Hoàng như đứa trẻ con háu ăn, thổi rồi lại thổi, không chờ được lại cắn thêm miếng nữa.
Mạnh Quân ngơ ngác nhìn, anh ta đi theo lãnh đạo đã vài năm, chưa từng thấy anh ta như vậy, hóa ra một người đàn ông cao ngạo, cũng sẽ có mặt bình dị như thế này.
"Ngon lắm." Phàn Hoàng ăn xong một cái, cho hai chữ đánh giá.
Mạnh Quân vẫn không hiểu, là khen bánh trứng ngon, hay là khen người làm bánh trứng đây?
Tuệ Tử bên này mọi việc đều thuận lợi.
Có đơn hàng đầu tiên, phía sau cũng lục tục có người mua.
Có người muốn ăn thử, nàng cũng không tiếc công cung cấp ăn thử, trong đó cũng lẫn vài người muốn chiếm tiện nghi.
Vương Thúy Hoa mấy lần định mở miệng đuổi mấy người da mặt dày hay ăn thử kia đi, đều bị Tuệ Tử ngăn lại.
Nàng bán hàng kiếm từng đồng, ngày đầu ra sạp không cần phải làm vậy.
Bán đến lúc còn hai cái cuối, Tuệ Tử thấy một đứa trẻ ăn mặc rách rưới, tầm tuổi Giảo Giảo, đứng bên cạnh nhìn rất lâu, cũng không có người lớn bên cạnh.
Lại có người đến mua, muốn mua hai cái, Tuệ Tử chỉ bán một cái, còn cái kia bọc lại đưa cho đứa trẻ kia.
"Con không có tiền..." Đứa trẻ nuốt nước miếng nói, ánh mắt tràn ngập khát khao.
Mùi thơm của trứng gà bay đến, nước miếng không thể kiểm soát được mà tiết ra.
Tuệ Tử thấy ánh mắt đứa bé, có chút thương xót, cũng có thêm vài phần yêu thích.
Đứa trẻ này dù gia cảnh bần hàn, nhưng nhìn qua cũng có gia giáo, được đưa đồ ăn đến tận miệng còn có thể từ chối, với tuổi của nó bây giờ, đúng là không dễ.
Người có cốt cách, bất kể lớn nhỏ, đều đáng quý.
"Cô cho con ăn, không cần tiền, tranh thủ ăn khi còn nóng." Tuệ Tử nhét bánh trứng vào tay đứa bé, rồi cùng Vương Thúy Hoa thu sạp về nhà.
Vương Thúy Hoa quay đầu lại nhìn, đứa trẻ kia vẫn đứng tại chỗ, cầm bánh trứng nhìn về phía các bà.
"Haizz, đứa trẻ đáng thương, không biết gia đình nó xảy ra chuyện gì, xem cách ăn mặc của nó, như là đứa trẻ không có người lớn trông nom."
Vương Thúy Hoa cảm khái.
Bà nhớ đến hồi chồng bà mới mất, nhà cửa đói rách, khi đó Vu Kính Đình cũng tầm tuổi đứa trẻ này.
"Mẹ, mẹ đang nghĩ tới lúc Kính Đình còn nhỏ hả?" Tuệ Tử hỏi.
Vương Thúy Hoa gật đầu, giờ thì cuộc sống trong nhà đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không thể quên những ngày tháng đói khổ.
"Nếu là Kính Đình, con cảm thấy hắn sẽ giật lấy rồi chạy, vừa chạy vừa cho vào miệng, kiểu này cho dù đuổi kịp, đánh hắn cũng không nhả."
Tuệ Tử cũng hiểu con người chồng mình, dù sao năm xưa, hắn cũng đã từng giật bánh nhân đậu từ tay nàng như vậy.
Còn làm nàng bị rớt một cái răng sữa.
Vương Thúy Hoa bị Tuệ Tử chọc cười, cái tên nhóc quỷ đó, sẽ làm ra những chuyện không biết xấu hổ như thế.
Gặp được đứa trẻ ở sạp bán hàng, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hai mẹ con Tuệ Tử.
Sau này khi Vương Thúy Hoa ra sạp, luôn vô tình hay cố ý nhìn ngó xung quanh, muốn tìm đứa trẻ kia, rồi cho nó ăn.
Chỉ tiếc qua mấy lần đều không thấy, Vương Thúy Hoa cũng dần dần quên chuyện này.
Vu Kính Đình mất mấy ngày, gom mấy xe thảo dược về.
Xe kéo của anh không chứa hết, phải dùng xe ngựa chở về.
Tuệ Tử kiểm tra độ khô của dược liệu, đảm bảo đều đã phơi khô và thích hợp cất giữ, còn cho xây thêm hai nhà kho phía sau nhà mới, để bảo quản.
Vương Thúy Hoa đau cả lòng.
Thu thảo dược đã tiêu một khoản tiết kiệm, lại tốn thêm tiền xây nhà kho để chứa dược liệu.
Theo yêu cầu của Tuệ Tử, còn phải làm những vật chứa kín chuyên dụng, để bảo quản, chống ẩm và chống chuột.
Nhà kho xây xong, Vương Thúy Hoa đứng trước nhà kho, bà có cảm giác mình đang thấy những núi bánh trứng chất cao.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận