Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 397: Khương còn là lão làm ầm ĩ (length: 8044)

Nếu nhất định để Tuệ Tử tìm một xưng hô để hình dung người công công đột nhiên xuất hiện này, nàng cảm thấy dùng "ngoài vòng pháp luật cuồng đồ" là thích hợp nhất.
Nếu muốn thêm tiền tố cho xưng hô này, nàng cảm thấy hẳn là "nhà giàu mới nổi".
Vu Thủy Sinh lâu dài ở biên giới, đối với tình hình xã hội bên này cũng không biết, chỉ bằng một bầu nhiệt huyết của nhà giàu mới nổi, liền nghĩ làm cho nhà mình trở nên vàng son lộng lẫy.
Hành vi gây sự đoan này, đánh chết Tuệ Tử cũng không đồng ý.
Cuối cùng phải nói hết lời, uyển chuyển quanh co, mới thuyết phục được Vu Thủy Sinh tạm thời từ bỏ cái xúc động khoe của.
Mặc dù như thế, Vu Thủy Sinh vẫn khó chịu, vứt cho Tuệ Tử năm ngàn đồng tiền để tiêu xài, rồi dẫn Vương Thúy Hoa, trùng trùng điệp điệp trở về quê Vương gia.
Công bố là muốn tế tổ, nhưng dùng đầu gối nghĩ cũng biết, đây tuyệt đối là về từng nhà "gõ cửa" đòi nợ.
Tuệ Tử xoắn xuýt nửa ngày, không biết có nên ngăn cản hay không.
Nàng cảm thấy từ lúc công công gặp vợ chồng Vu Thủy Cẩu, đã nghẹn một ngọn lửa vô danh.
Vương Thúy Hoa không cố ý kể cho hắn nghe mấy chuyện mẹ con chịu bao nhiêu uất ức, nhưng biểu hiện của vợ chồng Vu Thủy Cẩu, đã để Vu Thủy Sinh nhìn rõ.
Theo hắn nói, nếu không làm cho vợ hả giận, cái kia đồ "dài" ra thật là thừa thãi.
Thả một phần tử hiếu chiến như vậy về, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nếu không làm cho mấy nhà lão Vu gia gà bay chó chạy, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Tuệ Tử càng nghĩ càng thấy phải để công công trở về, chỉ là liên lạc riêng với thôn trưởng, bảo ông ta ngăn chặn ở thời khắc mấu chốt, chỉ cần không đánh chết người, còn lại thì...
Để hắn làm gì thì làm.
Công công mới từ chỗ đại ca xã hội đen lui ra, một thân không dùng hết sức lực, nếu không để hắn về nhà phát tiết cho bà bà, hắn nói không chừng sẽ nghĩ tới chuyện trang trí phòng ốc, hoặc làm cho hai củ cải nhà mình như cái tụ bảo bồn.
Hai đứa bé bây giờ cứ thấy ngọc thạch là bĩu môi, cảm giác đều bị mấy thứ đồ nặng trĩu này tạo thành bóng ma tâm lý.
Vu Thủy Sinh rốt cuộc gây họa cho nhà người ta như thế nào, Tuệ Tử chỉ nghe Vu Kính Đình vui sướng khi người gặp họa miêu tả mấy câu, dù sao mấy nhà lão Vu gia bị hắn dọa gần chết, đại gia và nhị gia đều tìm người mua gạch, chuẩn bị lợp lại nhà.
Còn có, lão thái thái bị dọa đến bệnh tim tái phát, phải nhập viện, dù ở bệnh viện vẫn lo lắng đề phòng, sợ Vu Thủy Sinh tìm đến tính sổ.
Vu Thủy Sinh dùng thực lực "làm" lại nhà lão Vu mấy lần, muốn gây họa nhà nào liền gây họa nhà đó.
Theo lời của nhân chứng thôn trưởng thuật lại, Vương Thúy Hoa liền đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, công khai khuyên Vu Thủy Sinh đừng ra tay tàn nhẫn như vậy, còn âm thầm "lỡ miệng", nói mấy chuyện mất mặt của mấy nhà đó.
Tóm lại, làm cho cả nhà Vương gia gà bay chó chạy.
Nhưng lại khiến Vu Kính Đình đắc ý vô cùng.
Cha mẹ về quê làm loạn, hắn liền ở lại nhà, cố gắng xoát độ tồn tại với Tuệ Tử.
"Vợ à, em xem, anh là người tốt đúng không?"
Đang soạn bài, Tuệ Tử bất đắc dĩ liếc nhìn hắn.
"So với cha anh, anh thật là quá lương thiện, anh chỉ đốt đống củi lửa thôi, ném hai hòn đá thủy tinh, đẩy người ta xuống hố phân các kiểu, em nhìn xem lão già nhà anh, toàn làm mấy cái việc không biết xấu hổ gì vậy?"
Mấy lời mặt dày vô sỉ thế này, cũng chỉ có hắn mới nói được.
"Anh cũng tám lạng nửa cân thôi, đưa cho cha anh nhiều tiền như vậy, anh còn biết xài hơn cả ông ấy đấy."
Nhìn công công cuồng đồ ngoài vòng pháp luật, là biết tính cách của Vu Kính Đình học theo ai rồi.
Giống nhau y đúc.
Vu Thủy Sinh ỷ có tiền trong túi, về đến nhà thì đi gõ cửa từng nhà, đánh người ta vào bệnh viện rồi ném mấy tờ tiền hào qua, không nhiều không ít, đúng năm hào.
Để người ta cầm đi mua thuốc tím bôi, chờ vết thương lành lại, hắn lại tiếp tục đánh, đúng là có tiền, đúng là tùy hứng.
Không thêm một xu.
Tổn thương thì không lớn, mà sỉ nhục thì vô cùng.
Mấy nhà kia hổ thẹn trong lòng, cũng biết những năm qua hành vi của mình quá đáng, cũng đều là những người thiếu hiểu biết pháp luật, cũng không dám báo cảnh sát, chỉ có thể nhìn Vu Thủy Sinh hoành hành.
"Thôn trưởng nói, đám người trong thôn còn lập sòng đánh bạc ngầm dưới đất, cá cược mấy nhà kia bao giờ chuyển đi, còn có...". Tuệ Tử thở dài một hơi, "Cha em lúc nào sẽ phá hủy mộ tổ."
Vu Thủy Sinh còn sống trở về, tạo thành một sự náo động rất lớn, nhưng mọi người kinh ngạc chưa được bao lâu đã bị những màn báo thù đặc sắc tuyệt luân kia thu hút.
Hiện tại mọi người đều đang đánh cược, xem mấy phòng của lão Vu gia khi nào dọn đi, nghe nói khi thấy Vu Thủy Sinh đốt kho nhà của đại gia, Trần Khai Đức đã ngay đêm đó dẫn Vương Phân Phương bỏ chạy.
Ngay cả cái nhà rách cũng không cần, sợ tên cuồng đồ ngoài vòng pháp luật Vu Thủy Sinh kia sẽ châm lửa báo thù đến nhà mình.
"Đều tại em, tiểu nương môn kia, thế nào cũng ngăn cản anh, làm cho anh cùng cha anh cùng về có phải tốt không?"
"… Anh tha cho thôn phụ lão hương thân của em đi."
Tuệ Tử biết hắn chỉ nói ngoài miệng, thật cho hắn quay lại, hắn cũng không có khả năng đi.
Lần trước hắn ở trong thôn, kẻ thù tìm tới suýt bắt cóc Tuệ Tử, chuyện này đã thành bóng ma trong lòng Vu Kính Đình, hiện tại hắn chỉ muốn lúc nào cũng kè kè bảo vệ nàng và con.
Dù sao thì cha hắn tính cách vốn ngông cuồng, ngông cuồng đủ rồi tự sẽ quay về, cũng không đến mức gây ra chuyện gì quá lớn, đây là bí mật hai cha con ngầm hiểu với nhau.
"Cha anh không cần em phải lo, anh thấy em vẫn nên suy nghĩ lại về nhà máy bia đi, mấy ngày nay anh đi ngang qua cửa nhà máy thấy nhiều công nhân tụ tập ở cổng, cứ làm như vậy thì ảnh hưởng không tốt."
Tuệ Tử chuyển đề tài sang công việc.
Nhà máy bia quá lâu không phát lương, công nhân nghỉ việc ở nhà dài ngày, chịu không nổi, tự động tìm đến đơn vị để đối chất.
Ban đầu chỉ có ba năm người, mấy ngày nay người càng lúc càng đông, quy mô từ náo loạn nhỏ lẻ biến thành có tổ chức có mưu đồ.
Theo thông tin từ chỗ Tuệ Tử, đám người này đã chuẩn bị thỉnh nguyện lên cấp trên, tìm lãnh đạo để giải quyết vấn đề lương.
"Ông xưởng trưởng mấy ngày nay giả bệnh không đi làm, muốn ném cục diện rối rắm cho anh, anh cũng giả bệnh. Dù sao thì tiền lương không phải do anh thiếu lúc tại vị, cũng không thể tìm đến anh được."
"Lý thì là như thế, nhưng chuyện thì vẫn phải cân nhắc làm, năm nay ăn Tết sớm, cứ như vậy mọi người ăn Tết cũng là vấn đề, hay là em giải quyết những khó khăn trước mắt."
Tuệ Tử biết hắn có kế hoạch lâu dài, nhưng lúc này công nhân thật sự là khó khăn, cũng không thể lạnh mắt làm ngơ được.
"Lão hồ ly xưởng trưởng kia muốn ném cái nồi này cho anh, nếu anh cứ thế mà tiếp, cho dù là giải quyết xong vấn đề, ông ta cũng phải kéo công lao về mình."
Tuệ Tử nghĩ ngợi, hắn nói cũng có lý.
Mời hắn ra tay, và ép buộc hắn ra tay là hai khái niệm khác nhau.
Xem tình thế bế tắc trước mắt, xưởng trưởng có vẻ thấy Vu Kính Đình ở công ty đã lâu mà không làm được gì, muốn kéo hắn ra làm tấm mộc đỡ đạn.
"Vậy thế này được không, chúng ta không lấy danh nghĩa của nhà máy giải quyết vấn đề, chúng ta lấy danh nghĩa cá nhân kiếm ít tiền ăn tết cho mọi người, như vậy thì không quá đáng chứ?"
Tuệ Tử cảm thấy, người sống không thể để nghẹn đến chết.
"Sao hôm nay em, tiểu nương môn này, lại đột nhiên tốt bụng như vậy vậy?" Vu Kính Đình ngồi thẳng lên, hắn cảm thấy thái độ của Tuệ Tử có chút đáng nghi.
Tuệ Tử né tránh ánh mắt, việc này thì đích xác là nàng có chút tính toán riêng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận