Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 586: Này Tuệ Tử không thể nhịn (length: 7838)

"Emma, tức ch·ế·t ta mất." Vương Thúy Hoa vỗ ngực vào tivi.
Vu Kính Đình đang ở sát vách, bị Tuệ Tử đơn độc giám thị, nghển cổ xem xem diễn cái gì, bị Tuệ Tử túm trở về.
"Chưa viết xong thì không cần xem, bài t·h·i này không được 90 điểm, buổi tối ngươi liền đi ngủ cùng bọn trẻ con đi."
"A, không, không, không!" Ba Ba đang ngồi bên cạnh ngoan ngoãn ăn hoa quả, nghe mẹ nói vậy thì lắc đầu lia lịa.
"Dựa vào, hai mẹ con các người bắt tay k·h·i·d·ễ ta đúng không? Chờ đấy, lão t·ử sẽ thi được 100 điểm, sẽ đổi mười kiểu tạo hình mệt đến các người k·h·ó·c!"
Vu Kính Đình múa b·út thành văn, để lấy lại tôn nghiêm của gia chủ, dù gì cũng phải thi 100 điểm.
Tiểu Trần lão sư là một giáo viên thưởng phạt phân minh, chỉ cần thi được trên mức cô yêu cầu, bảo cô làm gì cũng làm, vô cùng phối hợp.
Mà không thi được thì, ha ha, đi ngủ cùng bọn trẻ con đi.
"Còn một tháng nữa là thi rồi, mấy cuốn truyện tranh kia của con cũng không cần nhìn nữa."
"Thẩm Lương Ngâm lại đi m·ậ·t báo với ngươi đấy hả? Vợ à, em đừng nghe lời sàm ngôn của đ·ị·c·h, cô ta chỉ đang ly gián, muốn làm cho hai ta không tốt thôi, cô ta còn chưa hết hy vọng với anh, em đừng có chơi với cô ta."
Vu Kính Đình nghe được chuyện mình xem truyện tranh bị tố cáo, h·ậ·n Thẩm Lương Ngâm đến ngứa cả răng.
"Anh bây giờ càng ngày càng không có điểm mấu chốt, người ta bây giờ căn bản không thèm ngó tới anh."
Tuệ Tử dạo này lén lút gài không ít tay trong cho Thẩm Lương Ngâm, liên tục rót vào những ý tưởng để nàng ta đoạt quyền soán vị, xử lý Thẩm phụ để báo t·h·ù.
Phụ nữ chỉ cần không lụy tình, chỉ số thông minh sẽ lập tức tăng lên.
Mục tiêu trước mắt của Thẩm Lương Ngâm bây giờ là k·i·ế·m tiền, lâu dài là lôi cha mình xuống, thay thế ông ta, không nhận được sự đồng ý của cha, vậy thì đ·á·n·h đến khi nào ông ta chịu phục mới thôi.
"Nói đến Thẩm Lương Ngâm, có phải em đã nói x·ấ·u gì về anh không? Sao cô ta nhìn anh bằng ánh mắt như thế?"
Vu Kính Đình nheo mắt lại, hắn rất nghi ngờ Tuệ Tử ở bên ngoài nói x·ấ·u về mình.
"Làm gì có, người ta là tự mình đại triệt đại ngộ...." Tuệ Tử mắt nhìn đông nhìn tây.
Quả nhiên là Vu Kính Đình đoán đúng.
Tuệ Tử không chỉ nói x·ấ·u Vu Kính Đình, nàng còn thêm mắm thêm muối, nói Vu Kính Đình là cái loại đàn ông mà không ai thèm.
Vu Kính Đình tốt, chỉ cần mình nàng biết là được, không cần thiết để người khác biết.
Phụ nữ thông minh tuyệt đối không nói tốt về người đàn ông của mình trước mặt bạn bè hoặc khuê m·ậ·t.
Bị Tuệ Tử thao túng như vậy, Thẩm Lương Ngâm bây giờ hoàn toàn mất hứng thú với Vu Kính Đình.
"Ôi, cái thứ gì thế này, tức c·h·ế·t ta mất —— Tuệ Tử, mau lại đây xem này, đồng chí của chúng ta bị bọn người Nguyệt Bản h·ạ·i c·h·ế·t rồi!"
Vương Thúy Hoa ở ngoài phòng gọi.
Đây là xem tivi nhập tâm quá, một bụng hỏa không có chỗ trút, cần tìm người để xả ra một chút.
"Đến đây ~" Tuệ Tử đứng lên, chỉ vào Vu Kính Đình, "Em về trước thì anh phải viết xong đấy."
"Mau đi đi, mẹ vẫn luôn gọi em đấy." Vu Kính Đình nhiệt liệt vui vẻ tiễn.
Đợi Tuệ Tử đi, hắn lộ ra vẻ mặt tự cho mình là h·u·n·g·á·c nham hiểm, "Xem lão t·ử sẽ cho các người một ván thắng tuyệt đối, tối nay sẽ làm em phải k·h·ó·c mà gọi ta là ba ba!"
Vừa nghĩ tới cảnh đó, trong nháy mắt, động lực học tập trào dâng.
"Ba ba?" Lạc Lạc tò mò.
"Khụ khụ, không giống nhau." Vu Kính Đình sờ mặt bánh bao của cô con gái, cái này là ba khác chứ không phải ba kia đâu, tất cả đều là trò cao thâm nghệ t·h·u·ậ·t sau khi tắt đèn, không đáng để nói cho con trẻ.
"Ai...." Một bên Ba Ba thở dài, sớm đã quen với việc ba mình bị mẹ mình dùng đủ loại thủ đoạn lừa gạt, có một ông bố trông có vẻ không thông minh cho lắm, cậu cũng hơi phiền não.
Trong phòng, Vương Thúy Hoa tức giận.
Thấy Tuệ Tử thì vội chào nàng lại ngồi xuống, nắm tay kể cho nàng nghe nội dung kịch.
"Đồng chí của chúng ta tốt như thế mà lại bị h·ạ·i c·h·ế·t, tức c·h·ế·t ta."
Tuệ Tử thầm nghĩ, đây đều là kịch bản cả mà, không thể xem là thật được.
Nhưng lời này nàng chỉ dám nghĩ trong bụng, nói ra thì chắc chắn sẽ chọc giận mẹ chồng.
Công công chỉ nói một câu diễn viên diễn giả quá, đã bị mẹ chồng đá ra ngoài, giờ vẫn còn đang dẫn Giảo Giảo nhảy dây ngoài kia, không cho vào phòng luôn, quá t·h·ả·m.
"Đúng! Toàn những kẻ xấu!" Những lúc thế này, thuận theo mẹ chồng nói thì không bao giờ sai cả.
"Đúng đó, ai, cậu nhóc này trông thật thà quá, vừa nhìn đã biết là người tốt rồi."
Cậu diễn viên mà Vương Thúy Hoa nói trông thật thà trong miệng, chính là Cung Hân.
Trong phim hắn đóng vai một đồng chí tốt, một thân chính khí, rất được chị em phụ nữ yêu t·h·í·c·h.
"Mẹ, người này ban ngày còn đến đơn vị chúng ta đó."
"Cái gì! Sao con không gọi mẹ một tiếng! Mẹ cũng muốn gặp người thật a! Giá mà mẹ có một đứa con trai như thế thì tốt quá, chắc chắn sẽ tốt hơn cả T·h·iết Căn." Vương Thúy Hoa k·í·c·h·đ·ộ·n·g.
"Con nghĩ là mẹ đừng nên nhìn thì hơn...." Tuệ Tử vốn không muốn đ·á·n·h giá Cung Hân, nhưng nghe mẹ chồng nói tốt hơn cả T·h·iết Căn, thì Tuệ Tử không thể nhịn được.
"Vì sao!"
"Con thấy người này không giống trong phim lắm, không biết nên hình dung về anh ta thế nào nữa..."
Vu Kính Đình đang ngồi trong phòng viết bài thi thì vểnh tai lên.
Nghe lén quang minh chính đại.
"Con cảm thấy, anh ta cho con cảm giác không chân thật lắm, mắt anh ta nhìn người cứ láo liên, không dám nhìn thẳng, thỉnh thoảng chạm mắt, là sẽ lập tức quay đi ngay."
"Có lẽ người ta sợ người lạ chăng?" Vương Thúy Hoa vẫn còn giữ hình tượng tốt về Cung Hân trên tivi.
"Không phải sợ người lạ, mà cho con cảm giác không chân thật." Tuệ Tử xem người vẫn rất chuẩn, dù tiếp xúc với Cung Hân thì thấy người kia rất nho nhã lễ độ, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy người này không thể giao du sâu được.
Đây là một loại cảm giác, nhưng không thể nói rõ tại sao.
"Ban ngày con gặp người ta thì đâu có nói thế này. 'Cung lão sư, các nhân vật trong tác phẩm của ngài rất sinh động và đặc sắc, cách tạo hình rất đầy đặn', ba la ba la ~" Vu Kính Đình đi qua, bắt chước Tuệ Tử bằng giọng the thé, vừa nói vừa múa tay.
"Em làm gì có bắt chước buồn nôn như anh?!" Tuệ Tử bị chọc tức.
"Dù sao thì lúc đó em đã khen anh ta mà." Vu Kính Đình chua chát.
"Vớ vẩn, người ta là do chú Phàn gọi đến, chẳng lẽ không thể xã giao vài câu? Hay là bảo em nói thẳng với anh ta là 'Tôi không t·h·í·c·h cái ánh mắt tặc mi thử nhãn của anh, ánh mắt tránh né của anh trông như mấy tên côn đồ ở đầu thôn?'"
Vu Kính Đình nghe câu này thấy siêu cấp sảng khoái, hài lòng gật đầu.
"Vợ ta không hổ là người làm đại sự, ánh mắt nhìn người đúng là chuẩn."
Hắn quyết định từ giờ đến sáng mai sẽ đổi tên thành "Việc lớn" luôn.
Vương Thúy Hoa thở dài: "Không ngờ diễn viên ở ngoài đời khác xa với trên tivi vậy."
"Diễn là diễn, diễn viên là diễn viên, quen rồi sẽ thấy bình thường."
"Thôi thì mình cứ là người bình thường tốt hơn, chân thật chứ không giả dối, con nhìn xem thằng T·h·iết Căn nhà ta đó, nó hư thì nói luôn là hư, hại thì cũng nói cho rõ ràng, sao cái tên này giờ lại cứ cười gian t·i·ệ·n vậy hả?"
"Nghĩ tới việc vợ ta là người làm đại sự." Hắc hắc ~ "Đầu óc có vấn đề rồi à — cô chắc hắn ta thi đậu được không?" Vương Thúy Hoa nghi ngờ hỏi Tuệ Tử.
Tuệ Tử cầm lấy bài t·h·i trên tay Vu Kính Đình, nhanh chóng xem một lượt.
"Thi thì chắc chắn sẽ thi đậu thôi, chỉ xem đậu ở trường đại học nào."
Thế nhưng lại là hoàn toàn đúng! Tuệ Tử thầm giật mình, cái tên hay xem truyện tranh này, rốt cuộc học khi nào vậy?
"Mau lên, c·h·ấm điểm, lão t·ử còn đang chờ đổi tên đấy."
"Đổi cái tên gì?" Tuệ Tử đương nhiên không hiểu cái tâm tư bẩn thỉu của hắn.
"Tí nữa em sẽ biết. Ai, thật ra thì anh hiện tại, càng ngày càng t·h·í·c·h học tập."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận