Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 637: A, cấp ngươi nha (length: 7835)

"Lưu dì, rốt cuộc là ai đã ném dì vào phòng chứa đồ nhà mẹ ta?" Tuệ Tử hỏi.
"Ta không nhớ rõ... Ta ngất đi, tỉnh lại đã ở đó rồi." Lưu Thiến khóc một hồi lâu, cảm xúc cuối cùng cũng dịu lại.
Mắt nàng sưng húp, xem bộ dáng không phải mới sưng hôm nay.
Tuệ Tử nhớ đến lời bà ngoại nói, mấy ngày nay nhìn thấy Lưu Thiến đều đeo kính râm, đoán rằng bà ta mấy ngày này toàn dùng nước mắt rửa mặt.
"Nếu dì thực sự không nhớ gì thì đừng ngăn cản ta báo cảnh sát."
"Ta... Ta là cân nhắc cho mẹ con, đúng, là vì mẹ con." Lưu Thiến ngừng lại một chút như đang tìm một lý do hoàn hảo.
"Mẹ con sớm muộn gì cũng gả cho Phàn Hoàng, đúng không? Phàn Hoàng là người như thế nào, con chắc phải biết, nếu nhà vị hôn thê của hắn xảy ra chuyện này, cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp của hắn, ta là nhìn xa trông rộng."
Lưu Thiến trút hết trách nhiệm lên đầu Trần Lệ Quân, tuy rất ích kỷ nhưng không phải không có lý.
Chuyện như này mà đồn ra, ít nhiều gì cũng sẽ gây chút phiền phức cho Phàn Hoàng, con người hắn không cho phép có chút vết nhơ nào.
"Lưu dì, con thấy dì cũng là người thông minh, con cũng không giấu diếm làm gì. Dì muốn bảo vệ ai, trong lòng con biết rõ, lời dì nói cũng đúng, nếu chuyện này đồn ra sẽ không hay cho ba mẹ con, xét về thiệt hại, nhà con chắc chắn sẽ chịu nhiều hơn nhà dì. Ba con cùng lắm chỉ bối rối một chút, tra ra chân tướng thì sẽ không liên quan đến ông ấy, còn con gái dì thì khác."
Lưu Thiến nhìn Tuệ Tử, môi run rẩy, có vẻ hơi kinh ngạc khi Tuệ Tử đã đoán ra được, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Còn nói nhảm với bà ta làm gì, chúng ta đâu có làm gì trái lương tâm mà phải sợ? Báo cảnh sát!" Vu Kính Đình không muốn dây dưa.
Chuyện đến nước này, anh cũng đoán ra được.
Là Phàn Lỵ Lỵ giở trò quỷ, mặc dù động cơ là gì anh tạm thời không nghĩ ra, nhưng có thể làm với chính mẹ ruột mình đến mức này, quả thật là lang sói.
Vu Kính Đình xuất thân là dân chợ búa, ở trong hẻm cùng đám lưu manh năm ngựa sáu đường hỗn láo, đã gặp nhiều loại người xấu, nhưng có thể ra tay với người nhà mình, lại hiếm có.
"Kính Đình nói đúng, chúng ta không sợ báo cảnh sát."
Tuệ Tử thấy Lưu Thiến vẫn còn muốn che chở Phàn Lỵ Lỵ, liền làm bộ sai Vu Kính Đình đi gọi điện thoại.
"Đừng đi!" Lưu Thiến gào lên.
Lại nhặt lấy con dao nhỏ trên bàn, kê vào cổ mình.
Con dao đó là Tuệ Tử dùng để cắt băng gạc, không tính là lớn nhưng mới mài qua, rất sắc.
"Các người đừng ép tôi! Ép quá, tôi sẽ chết ngay tại nhà các người, đến lúc đó cả nhà các người đừng hòng thoát tội liên đới!"
"Ta... Tổ sư?" Vu Kính Đình nổi nóng, "Lấy lòng tốt mà đối đãi như lòng lang dạ sói sao? Vợ lão tử tốt bụng cứu bà, bà còn chơi cái trò này với chúng tôi? Dọa ai đấy, bà muốn chết, bà chết ngay cho tôi xem!"
"Kính Đình, anh bớt nói một câu, ra ngoài tỉnh táo chút đi đừng gây rối." Tuệ Tử đẩy Vu Kính Đình ra, cửa vừa mở, một cục bột nhỏ lăn vào.
Lạc Lạc tay cầm món đồ chơi mà bé thích nhất, con voi cao su lưu hóa, cười hì hì chạy vào, phía sau còn có Vương Thúy Hoa đuổi theo.
"Ai nha nha, tiểu cô nương, nhanh lên cùng bà nội đi tắm rồi ngủ!"
Vương Thúy Hoa đang định cho hai bảo bối nhỏ tắm rửa, ba ba thì đang ngâm mình trong bồn tắm, híp mắt hưởng thụ, còn Lạc Lạc mặc tã nhỏ chạy loạn, chân ngắn cũn cỡn, nhưng chạy cũng rất nhanh.
"Hắc ~" Lạc Lạc chạy đến trước mặt Lưu Thiến, Tuệ Tử lo bé bị thương, định kéo con gái lại, Lạc Lạc đã chạy tới rồi.
Nâng con voi nhỏ lên, cọ cọ vào Lưu Thiến.
Trên bụng con voi nhỏ có một cái còi, bóp vào sẽ kêu.
"A, bóp ~" Lạc Lạc lắc lắc con voi nhỏ, lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng, bốn cái ở hàm trên, hai cái ở hàm dưới, cười lên còn có má lúm đồng tiền.
Đôi tay múp míp trắng nõn như củ sen, đỉnh đầu có nhúm tóc tơ theo động tác mà lúc ẩn lúc hiện.
"Trời ơi!" Vương Thúy Hoa thấy Lưu Thiến dùng dao kê vào cổ, cháu gái bảo bối của bà lại đứng trước mặt bà ta, sợ đến hồn bay phách lạc.
Con bé hành động quá nhanh, vừa vào cửa đã chạy đến chỗ Lưu Thiến, mấy người lớn đều không kịp ngăn lại, ai nấy đều căng hết cả dây thần kinh, chỉ sợ Lưu Thiến cảm xúc kích động làm tổn thương Lạc Lạc.
"Đổi nha~" Lạc Lạc bắt chước bộ dáng bình thường bà nội dỗ mình, dùng con voi nhỏ định đổi lấy con dao.
"Con gái tôi rất thích dì, đây là con voi nhỏ mà nó chơi từ nhỏ đến giờ, bình thường cũng không cho ai chạm vào, Lưu dì, đến một đứa bé như vậy còn biết lo cho dì, dì có thể đừng tự chà đạp mình được không?"
Những lời này của Tuệ Tử thật tình tha thiết, Lưu Thiến bị công phá tuyến phòng thủ trong lòng, buông dao xuống, ngồi xuống ôm Lạc Lạc khóc lớn.
Trải qua nhiều ngày dằn vặt như vậy, bỗng xuất hiện một chút ấm áp, lại đến từ một đứa bé răng còn chưa mọc đủ.
Tuệ Tử gỡ dao xuống, Vương Thúy Hoa muốn đón cháu gái, Tuệ Tử lắc đầu, ra hiệu cho Vương Thúy Hoa và Vu Kính Đình ra ngoài chờ.
"Nín khóc." Lạc Lạc đưa bàn tay nhỏ lau nước mắt cho Lưu Thiến, bé con ngọng nghịu, còn mang cả âm điệu vùng Đông Bắc.
Lưu Thiến được cô bé xoa dịu rất nhiều, khóc một hồi, cảm xúc cuối cùng cũng bình ổn lại.
Lạc Lạc liền ngồi trên đùi bà, cúi đầu nghịch món đồ chơi con voi nhỏ, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn một cái, nếu trên mặt Lưu Thiến vẫn còn nước mắt, bé sẽ đưa tay lau lau.
"Thì ra con là con gái của Trần Lệ Quân, đứa bé này chẳng lẽ ——?" Lưu Thiến lý trí đã trở lại một chút, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm mù.
Thì ra, bà rất thích hai bé long phượng thai, vậy mà chúng lại là cháu ngoại của Trần Lệ Quân!
"Dì cuối cùng cũng phát hiện ra rồi à?" Tuệ Tử rót cho bà ta một chén trà, "Thật ra, con gái của dì đã sớm biết nhà con ở đây, cô ta chưa từng nói cho dì sao?"
Nhắc đến Phàn Lỵ Lỵ, Lưu Thiến lại muốn khóc, lắc đầu, cảm xúc vừa ổn định lại tụt dốc.
"Thực ra, dì đã sớm nhận thấy cô ta không giống người bình thường đúng không?"
"Cô ấy không có bệnh thần kinh!" Lưu Thiến nhanh chóng phủ nhận.
Càng như vậy, càng lộ rõ sự chột dạ.
"Nếu chỉ là cực đoan một chút, chúng ta thông cảm cho nhau rồi cũng sẽ qua, nhưng bây giờ cô ta dám đánh dì, về sau không chừng sẽ gây ra chuyện gì, Lưu dì, dì có thể bao che cô ta đến khi nào?"
Tuệ Tử chỉ còn thiếu nước nói thẳng toạc ra.
Phàn Lỵ Lỵ nhiều khả năng là có vấn đề về thần kinh, dù không phải là bệnh thần kinh nghiêm trọng thì cũng có khiếm khuyết nhân cách, Tuệ Tử thậm chí nghi ngờ cô ta có thể có nhân cách phản xã hội, trông cậy vào đứa trẻ như vậy dưỡng già chăm sóc thì không thể nào, không bị người ta chơi chết cũng coi như số mệnh lớn - những gì Lưu Thiến gặp hôm nay cũng đã chứng minh điều này.
"Trước đây cô ta chơi chết mèo con chó con, tôi còn tưởng rằng tại con bé tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lớn lên thì sẽ tốt..."
Lưu Thiến bụm mặt, không ngờ rằng lớn lên rồi không chỉ không biến mất, mà còn chuyển mục tiêu sang người thân.
"Đến bây giờ tôi vẫn không biết vì sao cô ta lại đối xử với tôi như vậy..." Bị con gái ruột suýt chút nữa giết chết, đây là một hồi ức vô cùng đau khổ đối với Lưu Thiến.
Vốn dĩ, bà ta không nên nói những lời này với Tuệ Tử, hai người ở thế đối lập, nhưng Lạc Lạc ngồi trên đùi làm trong lòng Lưu Thiến bỗng tìm được một chút cảm giác nương tựa, quỷ thần xui khiến bày tỏ hết lời lòng mình.
"Con có thể đoán được động cơ của cô ta, có điều đối với dì mà nói, có lẽ sẽ hơi tàn nhẫn — Lưu dì, con đưa ra một chủ ý giúp dì một lần thoát khỏi tình cảnh khó khăn này, được không?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận