Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 951: Người căn bản không chết (length: 7953)

Vương Thúy Hoa ở trong phòng chờ đến sốt ruột.
Nàng còn đang đợi Vu Kính Đình nói về vụ kế toán của nhà máy đá quý nhảy sông kia.
Chuyện này đang nói giữa chừng thì dừng lại, chẳng khác nào đang xem tivi đến đoạn cao trào lại bị ngắt quãng hay sao?
Vội đến khó chịu, lại chẳng thể chờ Vu Kính Đình được.
Dứt khoát đi dạo một vòng xuống bếp xem Tuệ Tử có cần giúp gì không.
Vừa mở cửa ra đã thấy hai người kia ôm nhau đang gặm cắn.
"Trời mẹ ơi!" Vương Thúy Hoa đau đớn vô cùng, "Ta với cha ngươi còn đang đợi, ngươi lại ở đây không biết xấu hổ!"
"Ta với vợ của ta như thế nào lại không biết xấu hổ?" Vu Kính Đình dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ Tuệ Tử, đợi tối nay lại chiến!
Lửa ghen trong lòng hắn còn chưa xả ra được đây này.
Nụ hôn này cũng chỉ là số lẻ thôi mà.
Tuệ Tử nhanh chóng trốn khỏi ngực hắn, thật là quá mất mặt! ! !
"Mau mau bưng cơm vào nhà, vừa ăn vừa nói, sốt hết cả ruột rồi."
Vương Thúy Hoa đi lại như gió.
Tuệ Tử luôn cảm thấy không nói gì sẽ rất xấu hổ.
"Trần Đông đâu?"
"Đừng có nhắc tên cái thằng nhãi đó với ta, lão tử vẫn còn đang bực."
"Sao thế, nó chọc ngươi à?"
"Không phải nó, là ngươi đấy."
"Ta? ? ?"
Nhìn cái gương mặt nhỏ nhắn này, Vu Kính Đình lại nổi một trận lửa.
Hắn muốn ngay bây giờ túm nàng vào phòng, xả hết cái đống hỏa khí này. “Ta có trêu chọc ai đâu mà." Tuệ Tử rất là bực mình, bây giờ nàng mới cảm nhận được hắn đang giận, hơn nữa là kiểu giận dỗi khó mà dỗ được, có đổi cả ba tư thế cũng chưa chắc gì đã vui vẻ đâu.
Có điều là tại sao tự dưng lại nổi cáu thế nhỉ?
"Để lát nữa ta nói với ngươi sau ——" Vu Kính Đình càng nghĩ càng tức, lại kéo nàng lại gần, hung hăng cắn lên môi nhỏ đáng yêu của nàng một cái.
Trong phòng trên mặt đất bày một cái bàn thấp, Vu Kính Đình ngồi trên ghế đẩu, cầm bát mỳ hải sâm siêu cấp xa hoa mà vợ hắn làm cho, húp sùm sụp.
Một vòng người vây quanh bàn, vợ chồng Vương Thúy Hoa đang chờ nghe thông tin quan trọng.
Cặp long phượng thai đến để xem ba ba, mấy ngày không gặp rất nhớ.
Tuệ Tử ngồi bên cạnh mặt mày thất thần, nhìn kỹ thì môi nhỏ còn có chút sưng.
"Ngươi đến nhà con nhỏ đó xem sao rồi? Rốt cuộc là chuyện gì?" Vương Thúy Hoa sốt ruột hỏi.
Vu Kính Đình húp một ngụm canh lớn, canh gà hầm thuốc nên uống ngon đáo để.
"Đến rồi, lúc ta đến, tiền của cha ta còn chưa đến nơi."
Thời nay tốc độ gửi tiền rất chậm, không phải chuyển ngay được, gửi tiền cần chờ vài ngày.
"Vợ à, hải sâm phát ngon ghê á, cảm giác ăn đã gì đâu." Vu Kính Đình ra sức ca ngợi món hải sâm của vợ, cứ cố tình không nói sang chuyện khác.
Vương Thúy Hoa thấy hắn hết gắp miếng này lại gắp miếng khác bỏ vào miệng, không thèm nói chuyện chính sự thì tức đến nỗi chỉ thẳng mặt ông chồng mà mắng:
"Đoạt bát của hắn, trứng gà tôm to bào ngư gì cho hắn ăn hết, chừa cho hắn tí mì sợi! Loại bất hiếu tử này không cho hắn ăn đồ ngon!"
Vu Kính Đình với tốc độ nhanh nhất vơ hết đồ ăn vào miệng, bảo vệ đồ ăn của mình.
"Ăn từ từ thôi, đừng có nghẹn." Tuệ Tử rất là cạn lời, cả nhà này đúng là ấu trĩ hết sức.
Vu Kính Đình ăn no bụng, tranh thủ trước khi mẹ hắn nổi trận lôi đình, mới chịu nói hết mọi chuyện.
Lúc hắn đến, Triệu Tứ vẫn còn không phục không cam, cảm thấy Vu Kính Đình trước mặt hắn chẳng qua cũng chỉ là hậu bối, không đến lượt Vu Kính Đình quản hắn.
Hắn tự xưng mình từng đổ máu vì tứ gia, lập công vì tứ gia, Vu Kính Đình nhìn thái độ hung hăng ngông cuồng của hắn thì biết ngay, cái tên này căn bản không hề tỉnh ngộ.
Đã gây ra chuyện chết người rồi mà vẫn còn ôm công trạng, một chút ý thức về mức độ nghiêm trọng của vấn đề cũng không có.
Vu Kính Đình nhanh chóng quả quyết cho người đó thôi việc, vợ hắn nói không sai.
Loại người này giữ ở bên cạnh, sớm muộn cũng gây họa.
Cha hắn bình thường không chú trọng đến nhà máy đá quý, cũng ít khi qua đó, Triệu Tứ ở bên đó chẳng khác gì trời cao hoàng đế xa, làm ra chuyện sai trái gì đều đổ lên đầu cha hắn.
"Vậy nên, ngươi đã đưa hắn đến cục cảnh sát?" Tứ gia hai ngày nay không nhận được điện thoại của Triệu Tứ, có nghe nói có người gọi hai cuộc nhưng ông không có nhà, là người giúp việc nghe máy.
Người giúp việc thì lại nói giọng địa phương ông không hiểu, ú ớ không biết nói gì.
"Đưa, nhưng mà đưa vào chưa được một ngày đã được thả ra rồi."
"Tại sao?" Tuệ Tử nghi hoặc.
Đã liên quan đến uy hiếp đe dọa người khác dẫn đến chết người, làm sao có thể không gánh chịu chút trách nhiệm nào?
"Đương sự xuất hiện, phủ nhận đã từng bị uy hiếp, người cảnh sát người ta cũng bó tay thôi, hai bên đều không nhận."
"Đương sự Hứa A Xuân? Người nhà của người chết là chị hay là em?" Tuệ Tử nhớ ra người nhà của người chết mà ông công gửi tiền đến có tên này.
"Hứa A Xuân dẫn theo Hứa A Muội đến."
"Mẹ ơi! Mang cả hũ tro cốt đến á? !" Vương Thúy Hoa một phen hốt hoảng sắc mặt trắng bệch, sợ hết cả hồn.
"Mang người sống đến."
"? ? ?"
Tuệ Tử mới hiểu ra.
"Ngươi nói, Hứa A Muội, không chết? !"
Vu Kính Đình gật đầu, đúng thế.
Đến lúc này thì mọi người không hiểu chuyện gì, rốt cuộc là chuyện gì thế này, nghe có hơi loạn nha.
Lúc Vu Kính Đình nghe tin Hứa A Muội không chết, cũng phản ứng y như người nhà hiện tại, cảm thấy cái thế giới này thật huyền ảo.
Hứa A Muội là kế toán của nhà máy đá quý, vì làm sổ sách sai mà bị Triệu Tứ uy hiếp, hai người còn có quan hệ nam nữ không đứng đắn.
Cô ta tức giận nên mới nhảy sông.
Không tìm được người nên người nhà liền cho rằng cô ta đã chết.
Vì con sông đó nước chảy xiết lắm, thường hay có người chết đuối.
Tứ gia sốt ruột giải quyết chuyện, gửi tiền cho người nhà cô ta.
Lúc Vu Kính Đình đến điều tra, vừa đúng lúc Hứa A Muội trở về.
Hóa ra là sau khi nhảy sông cô ta không chết, được người ta cứu, vì thấy không có mặt mũi gặp ai nên không muốn về nhà, chần chừ một vòng không biết đi đâu, cuối cùng mới về.
Chậm trễ thêm một ngày nữa là sẽ bị hủy hộ khẩu luôn.
Người nhà cô ta thấy không giấu nổi nữa nên đành dẫn cô ta đến tìm Vu Kính Đình, mong có thể hòa giải.
"Yêu cầu của nhà họ Hứa là, Hứa A Muội thiếu hụt bao nhiêu tiền thì họ sẽ đền bù, tiền cha ta gửi đến cũng trả lại, chỉ là hy vọng chúng ta đừng có khởi tố."
"Trả sổ sách về, không khởi tố cũng được." Tứ gia nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tuệ Tử cụp mắt xuống, nàng đã sớm đoán được ông công sẽ có phản ứng này, vẫn còn bao che cho Triệu Tứ cơ mà.
Nếu nhất quyết khởi tố, tra một hồi cũng sẽ tra đến Triệu Tứ, tứ gia thế này rõ là không muốn truy cứu.
Cái tên Triệu Tứ này đúng là được ông chủ tốt, người cầm đầu này đúng là trọng tình nghĩa.
Vu Kính Đình nhìn ông bố bao che cho con của mình mà nhếch miệng đầy vẻ không hài lòng.
"Nhưng mà, nhà họ Hứa còn một điều kiện nữa."
"Gì cơ?"
"Bọn họ muốn ngươi tìm cách ép Triệu Tứ ly dị vợ, rồi cưới Hứa A Muội, vì Hứa A Muội đang mang thai con của Triệu Tứ, đó cũng là lý do vì sao cô ta trở về."
". . . Má nó!" Tứ gia choáng váng.
Vương Thúy Hoa thì càng mắng thẳng, giơ tay véo tai Tứ gia.
"Quản lý không nghiêm, đây chính là báo ứng! Ông không phải muốn bênh loại người không ra gì sao, ông cứ bênh đi, xem cái đống hỗn độn này thu xếp thế nào! Ôi giời, ta thật đau lòng cho vợ Triệu Tứ, tạo nghiệt nhiều thế lại sống cùng một người đàn ông như vậy."
Vu Kính Đình lộ vẻ mặt hóng chuyện, xem bố bị mẹ hắn xử lý, trong lòng cảm thấy đáng đời.
Tuệ Tử thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy quá tốt rồi.
Nàng có chút không tử tế nghĩ, cũng coi như đây là một bài học cho ông công, sau này ông ấy quản lý cấp dưới chắc chắn sẽ chú ý đến vấn đề này.
Đoán là Vu Kính Đình cũng nghĩ giống nàng nên mới cố ý có khả năng giải quyết chuyện nhưng vẫn để cha hắn thu dọn hậu quả.
Chỉ là có một chuyện, Tuệ Tử vẫn không hiểu.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận