Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 367: Này là thế nào hồi sự (length: 8076)

"Cứu ta với công công, ta nhận ra hắn rồi! Giống y như đúc trong bức họa!" Tuệ Tử chắc chắn trả lời.
Vương Thúy Hoa vẫn giữ nguyên khuôn miệng há hốc, không nhúc nhích.
Tuệ Tử nhìn về phía Vu Kính Đình, ánh mắt như đang hỏi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vu Kính Đình đưa tay huơ huơ trước mắt Vương Thúy Hoa mấy lần, Vương Thúy Hoa trực tiếp ngã ngửa ra sau, choáng váng.
Vu Kính Đình nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy mẹ hắn, nhẹ nhàng đặt lên giường.
"Ta nói có phải có hơi trực tiếp quá không?" Tuệ Tử có chút tự trách, đều tại nàng, làm mẹ chồng giật mình ngất đi.
Vương Hủy đứng bên cạnh nghe mà ngơ ngác nhìn trân trối.
"Tuệ Tử, ngươi không nhìn nhầm chứ?"
Diễn biến thăng trầm như vậy, đến cả người ngoài cuộc như Vương Hủy còn nghe mà thấy hoang mang.
Chưa kể đến việc bắt cóc, chuyện bị cứu này có tỉ lệ bao nhiêu người bình thường gặp phải.
Chỉ nói riêng chuyện công công đã qua đời mười năm, đột nhiên sống lại, còn vừa vặn cứu vợ của con trai mình — Vương Hủy nhớ ra, lần cuối nàng được nghe câu chuyện kích thích như vậy là trong Liêu Trai Chí Dị.
"Ta không thể nào nhìn nhầm được, bà bà ta cách vài ngày lại phải xem phác họa chân dung của công công, sao ta có thể nhìn nhầm được chứ?"
Vương Thúy Hoa lẩm bẩm một tiếng tỉnh lại, vừa vặn nghe thấy câu này của Tuệ Tử.
"Tuệ Tử, có phải con trông thấy ma quỷ không, có phải hắn mặc áo choàng ngắn đen sì không? Tóc thì ngắn ngủn như sắt Căn?"
Tuệ Tử gật đầu, sao bà bà lại biết?
"Là hắn! Ta biết ngay mà! Ta không nhìn lầm!" Vương Thúy Hoa vui mừng đến phát khóc.
Trước đó bà đã nhìn thấy bóng dáng người giống ông đứng dưới cây ngô đồng qua cửa kính, bà còn gọi lên.
Chỉ tiếc, chỉ thoáng qua một cái.
Không ngờ, Tứ ca thế mà sau khi rời viện lại đến nhà nghỉ, còn cứu cả vợ con mình!
Vương Thúy Hoa vừa cười vừa khóc, vừa khóc vừa cười.
Miệng thì cứ lẩm bẩm mãi:
"Ta biết mà, ông ấy không chết, không chết mà…"
"Con xin lỗi mẹ, con không giữ được cha, nhưng mà con có kể tình hình nhà mình cho ông ấy, cũng nói cho ông ấy chỗ làm của con, nhưng mà…"
Tuệ Tử thấy mẹ chồng kích động như vậy, trong lòng càng thêm áy náy.
Chỉ hận mình vô dụng.
Lúc đó nàng bị trói, không cách nào đuổi theo ra ngoài, đã bỏ lỡ cơ hội với công công.
"Mẹ, con thấy công công có lẽ gặp vấn đề về trí nhớ, ông ấy không nhớ mình tên là Vu Thủy Sinh, cũng không nhớ ra mọi người."
"Chắc là do lúc ngã từ trên núi xuống đã va vào đầu làm cho choáng váng." Vu Kính Đình tiếp lời, thuận tiện ôm đứa con trai đã no bụng đến, đổi cho con gái sang ăn.
Anh ôm lấy con trai vỗ về nhẹ, cu cậu ăn no xong trông có vẻ thoải mái, bị bố vỗ cho một cái nấc, liền hài lòng ngủ luôn.
"Không nhớ ra thì cũng không sao, người còn sống là tốt rồi." Vương Thúy Hoa bây giờ không còn đòi hỏi gì hơn, chỉ mong có thể được tận mắt nhìn ông một cái ở cự ly gần.
Vương Hủy là người ngoài, nghe đoạn này của Tuệ Tử nói cũng cảm thấy xúc động, nhưng nàng chợt nghĩ đến một vấn đề rất thực tế.
"Không nhớ mình là ai, lại cách xa mọi người nhiều năm như vậy, nhỡ đâu ông ấy ở bên ngoài đã có gia đình khác…"
Trong phòng lập tức trở nên im ắng.
Vương Thúy Hoa lau nước mắt mà tay cũng cứng đờ.
Vấn đề này, Tuệ Tử và Vu Kính Đình cũng từng đề cập qua một lần.
Chỉ là lúc đó Vương Thúy Hoa còn chưa thấy mặt Vu Thủy Sinh, chỉ mong người còn sống thôi, sau đó tính tiếp.
Bây giờ thì tận mắt nhìn thấy rồi, biết ông ấy thực sự chưa chết, nghĩ đến vấn đề này, lại không còn thản nhiên như trước được nữa.
Vương Hủy thấy vậy, hối hận búng vào miệng mình một cái.
"Cái miệng thối của tôi, nói ra cái này làm gì!"
"Sống là được rồi…" Vương Thúy Hoa ủ rũ lắp bắp nói.
"Mặc kệ ông ấy ở bên ngoài có nhà hay không, trở về là phải có lời giải thích cho mẹ, mẹ nó, dám ở bên ngoài lăng nhăng với con ma nữ khác, mặc kệ ông ấy nhớ hay không, đánh trước rồi nói tiếp."
Vu Kính Đình vốn dĩ luôn bảo vệ người nhà không cần đạo lý.
Chuyện này, anh vô điều kiện đứng về phía mẹ.
"Cũng đừng bi quan như thế, cứ tìm được công công đã, chuyện tiếp theo, chúng ta tùy cơ ứng biến." Tuệ Tử hòa giải.
Hiện tại tất cả suy đoán của mọi người đều do tự mình nghĩ ra, cụ thể thế nào còn phải đợi tìm được Vu Thủy Sinh, sau đó bàn bạc xem phải làm sao.
Tầm mắt Vương Thúy Hoa chuyển sang chiếc giường bên cạnh.
Giảo Giảo nằm trên đó, đang ngủ say.
Cô bé lo lắng cho Tuệ Tử, đã canh nửa đêm, thấy Tuệ Tử về nhà thì an tâm ngủ, đến cả vệt nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.
Nghĩ đến việc con gái sinh ra còn chưa từng được thấy mặt bố ra sao, Vương Thúy Hoa lại càng buồn bã.
"Tuệ Tử nói đúng, cứ tìm người về đã, mặc kệ ông ấy có nhớ ra chúng ta không, cũng phải cho ông ấy xem mặt Giảo Giảo, cũng phải để Giảo Giảo nhìn mặt ông…"
Phải cho Vu Thủy Sinh biết, bà Vương Thúy Hoa đây không phụ lòng ông, hai đứa con của ông bà, bà nuôi lớn cả rồi, đã trở thành những đứa con có tiền đồ.
Một đêm này không ai ngủ ngon giấc, Vu Kính Đình ôm Tuệ Tử đang hoảng sợ, vỗ về nhẹ nhàng, Vương Thúy Hoa thì trằn trọc mất ngủ đến tận sáng.
Sáng sớm, Liêu Dũng qua đây, muốn ghi lại lời khai của Tuệ Tử.
Phàn Cao giờ đã tỉnh rượu, ở trong cục cảnh sát làm ầm ĩ lên, nói hắn căn bản không hay biết gì chuyện tối qua xảy ra, thậm chí còn chối chỉ do hắn uống say, giở trò say rượu mà thôi.
Nhưng những lý do thoái thác như vậy thì rõ ràng là vô tác dụng.
Uống say hay không thì cũng phải chịu trách nhiệm cho những tội ác mình đã gây ra.
Cảnh sát không để cho hắn ta lươn lẹo được, Phàn Cao lại nghĩ ra một cách khác, nói Tuệ Tử là con gái ruột của hắn, trói con gái ruột của mình thì chắc chắn không phạm pháp chứ?
Thậm chí còn lôi ra chuyện trước đó hắn ta từng tặng Tuệ Tử đồ điện gia dụng và đàn piano ra, cho rằng Tuệ Tử đã ngầm thừa nhận hắn ta là cha của cô, nếu không thì sao lại nhận đồ?
Liêu Dũng sang điều tra, Tuệ Tử thoải mái phủ nhận.
"Trong sổ hộ khẩu, bố tôi không phải là ông ta, ông ta họ Phàn, tôi họ Trần, làm sao mà thành cha con được? Còn chuyện bảo tôi nhận quà đắt tiền của ông ta – đó là do ông ta nợ tiền của mẹ tôi."
Tuệ Tử đã sớm cùng Vu Kính Đình nghĩ ra đối sách, biết Phàn Cao vô liêm sỉ sẽ dùng chiêu này.
"Có bằng chứng gì không?" Liêu Dũng hỏi.
"Có thể gọi điện cho mẹ tôi xác nhận mà, anh nghĩ xem, nếu ông ta không nợ tiền thì sao lại đưa đồ đạc cho tôi làm gì? Nếu như ai cũng tùy tiện chạy đến tự nhận là bố tôi được, thì chẳng phải loạn cả lên à?"
Dù lời Tuệ Tử nói có phần gượng ép, nhưng so với lý do thoái thác của Phàn Cao thì rõ ràng Tuệ Tử vẫn đáng tin hơn.
Để biết rõ sự thật, cảnh sát liền thông qua điện thoại liên lạc với Trần Lệ Quân ở kinh thành, Trần Lệ Quân khai báo cũng giống Tuệ Tử.
Phàn Cao còn muốn biện minh rằng mình là bố ruột, nhưng Tuệ Tử lập tức đưa ra bằng chứng quyết định.
Nhóm máu của Tuệ Tử là nhóm O, Trần Lệ Quân và Phàn Cao đều nhóm AB.
Căn cứ quy luật di truyền, nhóm AB và nhóm AB thì chắc chắn không thể sinh ra con có nhóm máu O.
Trước sức mạnh của khoa học, tất cả biện bạch đều trở nên vô nghĩa.
Phàn Cao hết đường chối cãi, chỉ còn cách ngoan ngoãn thú nhận hành vi bắt cóc Tuệ Tử để báo thù.
Vương Thúy Hoa xuất viện, Vu Kính Đình lái máy kéo đến đón bà về nhà.
Nhà mà phường chia cho anh vẫn chưa sửa sang xong, cả nhà vẫn phải ở lại căn nhà cũ.
Vốn dĩ xuất viện là chuyện vui, nhưng vì thương nhớ Vu Thủy Sinh, Vương Thúy Hoa buồn rầu, ủ rũ, không có chút tinh thần nào.
Vu Kính Đình trên đường đi tìm mọi cách trêu mẹ cho bà vui vẻ lên chút, gần đến nhà, thì thấy Tuệ Tử đang đẩy xe nhỏ dắt Giảo Giảo đứng ở cửa ra vào, mặt mày ủ rũ.
Vu Kính Đình thấy biểu cảm của Tuệ Tử lạ quá, cô vợ nhỏ nhà anh xưa nay lúc nào cũng tươi cười hiền lành, hôm nay sao lại thế này?
"Mẹ, mẹ nhìn vợ con này, giống như trái mướp đắng không? Hả?!"
Tầm mắt của Vu Kính Đình dán vào sau lưng Tuệ Tử, mắt bỗng nhiên trợn tròn, giọng nói lập tức cao vút lên:
"Cái quái gì thế này?! Sao lại như thế này?!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận