Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 77: Nguyện cho người nào thì cho người đó (length: 8338)

Tuệ Tử vội vàng nắm lấy tay hắn, cố nén cười.
"Không được đâu, gà nhà ta bị ngươi dọa cho trứng đẻ nhiều hẳn một quả, đến giờ vẫn chưa khôi phục lại đó."
Nhìn thấy vẻ mặt dữ dằn của hắn, cuối cùng nàng bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp khu nhà nhỏ.
"Cười cái rắm! Còn cười nữa, còn cười nữa thì lão tử đè ngươi ra mà thân đó!" Vu Kính Đình lộ ra vẻ mặt càng hung dữ hơn, tay cũng đặt lên eo Tuệ Tử.
Tuệ Tử không dám cười nữa.
Gặm rào chắn chuồng ngỗng trước mặt, thì còn có vị gì chứ?
"Kính Đình, năm xưa, nàng ta cũng không ít khi dễ mẹ ta và các người nhỉ?" Tuệ Tử hỏi.
Vu Kính Đình một tay chống lên rào chắn chuồng ngỗng, mắt nheo lại.
Hai con ngỗng lớn trong nhà đều đã già, bà lão kia cũng đã già.
"Thịnh niên không trở lại, một ngày khó lại thần, những người đã từng phụ lòng chúng ta rồi sẽ dần dần già đi, mà chúng ta cũng cuối cùng rồi sẽ dưới sự mài giũa của năm tháng mà dần trưởng thành."
Tuệ Tử cảm xúc dâng trào.
Thời gian cứ tinh nghịch luồn qua kẽ tay, nàng không cách nào trở lại quá khứ, cùng với bé Căn Nhi nhỏ bé lúc đó cùng nhau đối mặt mưa gió.
Nhưng nàng có thể gánh hết mọi chuyện xấu ở hiện tại, đứng bên cạnh hắn, chứng kiến cậu nam sinh đang trưởng thành này, từng ngày từng ngày trở nên mạnh mẽ, luôn có một ngày, hắn sẽ biến thành một người đàn ông trưởng thành, có được năng lực hô mưa gọi gió.
Nàng là một tài nữ đa sầu đa cảm, vươn cánh tay, ôm lấy eo hắn từ phía sau, vùi mặt vào vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Đây chính là cuộc sống mà nàng lựa chọn, nàng yêu thích thứ hạnh phúc bình dị cùng nhau cố gắng này—— Cái đầu óc tràn ngập chủ nghĩa lãng mạn đầy nhiệt huyết của Tuệ Tử bị những lời nói trầm thấp đầy giễu cợt đánh gãy.
"Thèm muốn rồi à?"
"???"
Hắn duỗi bàn tay to ra, nắm lấy bàn tay trắng mập đặt bên hông nàng, đầy ám muội sờ soạng hai cái.
"???" Nàng đang rất nghiêm túc nói chuyện trữ tình với hắn, tên này đang nghĩ cái gì vậy?
Không khí này, sao đột nhiên trở nên kỳ quái vậy?
Vu Kính Đình một tay vỗ vỗ rào chắn gỗ chuồng ngỗng, lại kéo Tuệ Tử đến trước người mình, hai người đổi vị trí, nàng ở phía trước, hắn ở phía sau.
Vu Kính Đình rất nghiêm túc bảo Tuệ Tử quay lưng về phía hắn, đặt bàn tay nhỏ của nàng lên rào chắn chuồng ngỗng, sau đó lắc đầu.
"Không được, không chịu nổi sức nặng của ngươi đâu, đè chuồng ngỗng sập xuống thì Thiết Cầu Thiết Bính biết làm sao?"
Tuệ Tử cuối cùng xác định, không phải là mình nghĩ nhiều!
Tên này chính là đang nói bừa nói bãi!
"Vu, Thiết, Căn!!!!"
Tiếng gào của Tuệ Tử đánh rơi những bông tuyết đọng trên tấm bạt che chuồng ngỗng.
"Con nhỏ này, sao trở mặt nhanh vậy? Lúc ngọt ngào với ta thì gọi ta Kính Đình, không vừa ý liền gọi ta Thiết Căn?"
Đúng là đàn bà, chậc!
Đầu Tuệ Tử muốn bốc khói, khuôn mặt nhỏ từ đỏ bừng biến thành vàng hoe.
Cái gì mà loạn thất bát tao vậy!
"Ngươi còn biết cả từ phức tạp như "Cầu mà không được" sao? !"
Thỉnh thoảng cậu thiếu niên hống hách buột miệng ra vài câu, thì y như chuyện hiếm thấy Tuệ Tử cãi nhau với người khác vậy.
Vu Kính Đình có chút đắc ý dùng tay xoa mũi.
Nghe truyện cũng đâu có phí công!
"Này, ta nói con nhỏ mập à, mặc dù chuồng ngỗng này không chịu nổi thân hình tròn trịa của ngươi, nhưng ngươi nhìn cái giếng thế nào? Cái giếng nhà ta dựng cao như thế, ngươi cứ ghé sát vào bên trên—— ơ hay, ngươi dám cào lão tử? !"
Không chỉ bị cào, còn bị nàng túm lấy móng vuốt, hung hăng gặm một cái, gặm xong giận dữ đi vào nhà.
Sau khi đuổi được Tuệ Tử đi, Vu Kính Đình sung sướng đứng tại chỗ xem lại chỗ bị nàng gặm lúc nãy.
Sân rộng như thế, ngoài cái giếng ra thì không còn chỗ nào khác à?
Vội vàng chạy vào phòng, muốn cùng Tuệ Tử nghiên cứu thảo luận một chút, liên quan đến cái sự việc "Sân nhà không gian rộng lớn nhiều chỗ dụng võ" này.
Tuệ Tử vừa thấy vẻ mặt lưu manh của hắn, liền biết tên nhãi này lại sắp nói hươu nói vượn hết chuyện này đến chuyện khác.
Trước khi hắn buông ra mấy câu tục tĩu, nàng dúi một xấp luận văn đã được sửa qua vào trước mặt hắn.
"Cái gì thế này?"
"Toàn là lời khen ngợi của mấy đứa nhỏ về ngươi đấy, ngươi xem đi."
"Phong thần tuấn lãng, cử chỉ nhã nhặn, Thiên Nhãn mở, trông thập phương, khiến cho mọi bóng tối không chỗ ẩn thân?!" Cái này là đang viết về hắn hay Nhị Lang Thần vậy?
Vu Kính Đình xoa xoa nổi da gà khắp người, mấy đứa nhóc này có phải nghĩ hắn chưa từng nghe kể chuyện về Nhị Lang Thần không vậy?
Đây không phải là câu chữ hình dung Nhị Lang Thần sao?
Khôi hài nhất là, bà xã hắn còn khoanh tròn đoạn này lại bằng bút, là cảm thấy câu này hay à.
"Sao nàng lại thấy người đàn ông nàng có tiềm chất làm Dương Nhị Lang vậy? Có muốn ta vẽ thêm con mắt ở trán cho nàng vừa lòng không?"
Vu Kính Đình lại lật trang, xem qua loa rồi không muốn xem nữa.
"Cái gì thế này?! Khi nào ta gánh nước cho quả phụ?! ! Tên quỷ nào viết nửa đêm ta còn qua nhà Vương nãi nãi đỡ đẻ cho heo nái?! "
Bọn trẻ này, có phải khen người như vậy không?
Tuệ Tử lại cảm thấy rất vui.
"Thường ngày ngươi làm việc tốt quá ít, bọn trẻ muốn tìm việc tích để khen ngươi cũng khó, cho nên." Đành chắp thêm đôi cánh tưởng tượng cho nó vậy.
Mấy đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì, thầy giáo bảo viết luận văn khen ngợi hắn, chúng không biết viết gì.
Nhà thì có radio, bèn nhặt mấy câu trong truyện ra đối phó.
Nhà nào không có radio, thì hỏi cha mẹ mình, thế nào là việc tốt người tốt?
Vì vậy chuyện đỡ đẻ cho heo mẹ, gánh nước cho quả phụ các kiểu mới xuất hiện.
"Mẹ kiếp! Cái này còn quá đáng hơn! Thằng nhóc nào viết cái này, ta chặn lại đánh cho nó một trận!" Vu Kính Đình trợn mắt giận dữ.
Cái này viết là, cha của thằng bé cùng Vu Kính Đình cùng lên núi gặp phải rắn, chân cha thằng bé bị rắn cắn, Vu Kính Đình không màng nguy hiểm, nghĩa khí dâng trào hút độc ra.
Chuyện này cũng không biết là nghe ai nói, râu ông nọ cắm cằm bà kia, ghép vào đầu Vu Kính Đình.
"Chân bị rắn cắn, bắt ta hút?! Ai biết ông ta có bị phù chân hay không, không được, cái thằng nhóc này quá đáng đòn—— ngươi cười cái gì!"
Tuệ Tử gục xuống bàn, cười đến đau cả bụng, đấm liên tục vào mặt bàn.
Mặc dù những việc tốt này đều là bịa đặt, nhưng sự cố gắng khen ngợi hắn của lũ trẻ cũng đáng ghi nhận.
"Ngươi xem đi, các bạn nhỏ có điều kiện thì muốn khen ngươi, không có điều kiện thì tạo điều kiện cũng phải khen, tấm lòng chất phác này của lũ trẻ, ngươi cảm nhận được không?"
Vu Kính Đình hừ lạnh một tiếng.
Cái kiểu tình cảm phải hút chân người khác này, ai muốn thì cứ tự mà hưởng.
"Sao ta cảm giác con nhỏ này của ta đang lén lút mưu đồ cái gì đó vậy? Ngươi ủng hộ ta như vậy, mục đích là gì?"
Nụ cười của Tuệ Tử cứng đờ trên mặt.
Nàng tưởng rằng mình làm không rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn nhận ra.
Không sai, theo kế hoạch là cho hắn bắt trộm, rồi cho hắn báo cáo, để Hứa bà bà tung giấy chứng nhận ra, cùng với việc để học sinh viết văn khen ngợi hắn, đều là do Tuệ Tử cố ý làm ra.
"Nếu mọi người có ấn tượng về ngươi chỉ là một kẻ không học vấn không nghề ngỗng, vậy thì dù mấy chục năm sau ngươi đã có sự nghiệp riêng, mọi người vẫn sẽ mang thành kiến mà nhìn ngươi."
Đằng sau những điều huyền bí đó, là sự cố gắng và phấn đấu của hắn.
Nhưng đối với những người này, tất cả những nỗ lực của hắn đều bị che đậy bởi một lớp kính lọc màu đen, người thì nói sản nghiệp của hắn không trong sạch, người thì nói hắn ức hiếp phụ nữ, truyền có cái mũi có mắt.
Thậm chí hiện tại, cũng có người gán cho hắn những chuyện mà hắn chưa từng làm.
"Lão tử không quan tâm đâu, cũng đâu phải chưa từng nghe."
Hắn từ nhỏ đến lớn đều là như vậy mà vượt qua.
"Ngươi có thể không quan tâm, nhưng ta để ý, nàng ấy cũng để ý." Tuệ Tử đặt tay lên bụng, trong mắt đầy vẻ kiên định.
Hành động tạo thần này, hiện tại mới chỉ là bắt đầu.
- Thêm vào gửi tặng các bạn nhỏ đã luôn ủng hộ tôi.
Trời đông giá rét có lạnh đến đâu rồi cũng sẽ qua, tôi vẫn là Nữu Nữu Mật vẫn luôn kiên trì vì lý tưởng, dạo này các ngành các nghề cũng không dễ dàng gì, mọi người cũng không cần thưởng cho tôi, mọi người để lại thêm tin nhắn chính là sự ủng hộ lớn nhất cho tôi rồi.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi suốt bao năm qua, cảm ơn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận