Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 429: Chân thành chân thành còn là chân thành (length: 7868)

Vu Kính Đình thù dai không nhớ đêm, hắn nhớ thù dai theo năm.
Đắc tội hắn, mười năm hai mươi năm ba mươi năm, đều sẽ không quên.
Việc ai đó bắt mất nhà hắn một tép tỏi thôi cũng có thể nhớ rất lâu, Liễu Tịch Mai cái thứ đồ chơi này, lúc trước muốn hãm hại, lại là hai con của hắn.
Thù này có thể quên sao?
Đương nhiên là không thể.
Chờ đến có cơ hội, liền muốn thu thập một trận, có thể làm Liễu Tịch Mai khó chịu bao nhiêu, liền làm cho nàng khó chịu bấy nhiêu.
Liễu Tịch Mai vừa mới hé răng ra, còn chưa kịp tung đòn sau lưng, Vu Kính Đình đã rầm rập một tràng công kích tổn thương.
Mới đầu còn là đứng tại chỗ đối đáp, cuối cùng dứt khoát lấy Liễu Tịch Mai làm tâm điểm, vòng quanh nàng xoay tròn, một bên chuyển một bên mắng.
"Vương Phân Phương sinh ra ngươi lúc, trên trời một tiếng sét lớn! Người khác sinh ra đều có dị tượng đầy trời, ngươi sinh ra là đầy trời phun phân, ông trời là mệt mỏi mới ném ngươi xuống nhân gian làm ô nhiễm không khí à?"
"Cha ngươi ta cũng từng thấy qua, đó là đêm trăng mờ gió lớn...."
Tô Triết lẳng lặng xem Vu Kính Đình phát huy, giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy, Vu Kính Đình chửi mẹ hắn lúc, đã là nương tay rồi, thậm chí có thể nói là rất kiềm chế.
Cái cảm giác chửi bới mắng nhiếc nhiều tập này, có thể lôi cuốn người ta nghe tiếp, ngoài Vu Kính Đình, còn ai nữa đây?
Tô Triết khóe mắt liếc thấy, Thụy Tử đang đầy mặt sùng bái, không chớp mắt nhìn Vu Kính Đình, trong mắt nàng, chất chứa sự yêu thích không chút giữ lại và cả sự sốt ruột muốn biết, nàng nóng lòng muốn biết Vu Kính Đình tiếp theo sẽ mắng cái gì.
Trên bàn, vách cốc thủy tinh sáng bóng, phản chiếu ánh mắt sốt ruột y như Tô Triết, Tô Triết bật cười, thì ra, hắn cũng rất tò mò.
"Đêm trăng mờ gió lớn, cha ngươi, một con chó mực lớn, lách mình mở cửa của mẹ ngươi, có thơ làm chứng: Ngẩng đầu nhìn trời đêm, mẹ ngươi đang ở trong nhà tắm, một mảnh đất cằn đã bỏ hoang mấy chục năm, chỉ chờ cha ngươi tới cày bừa!"
Liễu Tịch Mai bị hắn chửi xỏ lá mà đến mức thở không ra hơi, lỗ mũi bỗng nhiên phồng to, Vu Kính Đình vẫn đang trong trạng thái phát huy.
"Nếu thời gian quay lại, cha ngươi nhất định đặc biệt hối hận đã dùng mười giây kia để có kiếp sau của ngươi!"
"Mười, mười giây?" Thụy Tử đang tập trung tinh thần nghe chuyện, bắt được trọng điểm, trời ạ, hắn thật độc mồm.
"Đây đều là nói đẹp cho cha nàng, sự thật có khi chỉ một hai giây là kết thúc chiến đấu rồi —— đừng ngắt lời, chỉ nói cha nàng cái con chó mực lớn kia cùng mẹ nàng sinh ra nàng cái thứ này, gọi là gì nhỉ —— bà cả, là kiểu người, mặt đầy nếp nhăn đó à?"
"Chó mặt xệ?"
"Đúng đúng! Hôm nọ ta lật tạp chí thấy một ảnh minh họa, cảm động muốn chết! Đây chẳng phải Liễu Tịch Mai nữ sĩ sao? Nhức đầu! Mắt thì bé! Mặt toàn nếp nhăn! Cái biểu tình nhăn mày nhó mặt, có phải không?"
Vu Kính Đình vừa nói vừa khoa tay múa chân, Liễu Tịch Mai tức đến muốn ngất đi.
Tô Triết cùng Thụy Tử và Giảo Giảo cùng nhau gật đầu, không thể không nói Vu Kính Đình chửi người là có thâm hậu bản lĩnh, bắt được đặc điểm của người ta quả là chuẩn xác!
"Giống quá!" Tô Triết ngồi trên xe lăn tự nhiên vỗ tay, đột nhiên buột ra một tiếng.
Con bé chưa đầy tháng vô ý bắt chước lời nào đó của người lớn, cũng không có gì là kỳ quái, nhưng cái tiếng này vào đúng thời điểm này, quá mức hoàn hảo để biểu thị khả năng chửi người của bố nàng là Vu Kính Đình, rót cả linh hồn vào.
Thế là tiếng cười rộ lên.
Tô Triết đã quên lần cuối mình cười vui vẻ như vậy là chuyện bao lâu rồi, dường như sau khi trưởng thành, hắn đã không có niềm vui nào như vậy.
"Cười sớm, ta còn chưa phát huy hết mà!" Vu Kính Đình từ sau khi lên chức xưởng trưởng, ít nhiều có chút hình tượng thần tượng, bên cạnh cũng không có ai dám trực tiếp đối đầu với hắn, làm một thân tài hoa không chỗ phát tiết, nén chịu đến khó chịu.
Liễu Tịch Mai dám đụng vào hắn lúc này, Vu Kính Đình có thể bỏ qua cho nàng mới là lạ.
"Cứ nói là sau khi phun đầy trời phân, quần con cái xoẹt, chào đời! Mẹ ngươi thấy sinh ra cái con mặt xệ, kích động quá, bận kéo chân ngắn của ngươi hất ngươi lên trời!"
"Vì sao chứ? Trên trời không còn phun phân sao?" Khả năng đọc hiểu của Giảo Giảo được Thụy Tử huấn luyện ra, liên hệ trên dưới câu, chỉ ra điểm vô lý trong logic.
"Vấn đề này hỏi rất hay! Bởi vì mẹ nàng Vương Phân Phương, lặng lẽ hỏi trời xanh! Nhưng trời xanh cũng không muốn nói sao mà có cái thứ đồ chơi như vậy chui ra, hất lên ba lần, chỉ đỡ hai lần, lần thứ ba, ở trên mặt đất, làm cho vốn dĩ đã giống mặt xệ, càng thêm lạnh lẽo vì sương gió."
Thụy Tử dù là người đã gặp nhiều chuyện, thuộc làu làu những lời chửi người của hắn, cũng vẫn là bị hắn chọc cười.
Rụt cổ lại, linh cảm tới.
"Kính Đình chuyện cũ còn ngông cuồng, tay trái dắt nàng, lại giơ thương cao." Thụy Tử làm một bài tán ca cho [lịch sử ra đời của Liễu Tịch Mai] quá đỗi đặc sắc.
" ? ?" Liễu Tịch Mai bị mắng cho ngây người, cũng có thể là tức đến choáng váng.
"Không hổ là em dâu ta, kết thúc vô cùng chính xác —— em dâu ta muốn nói, ngươi là chó."
Kết thúc hô ứng với mở đầu, nàng hiểu!
Tô Triết nhìn về phía Giảo Giảo, gật đầu.
"Lượng đọc hiểu không tệ, trọng điểm là, thuộc lòng xong còn phải hiểu."
"Em dâu ta vẫn luôn rất chú trọng bồi dưỡng về mặt thi từ, ta dự định học theo, dạy Tự Nhiên và bố." Giảo Giảo cũng rất có dã tâm.
Sớm muộn gì cũng có ngày, từ hai cây cải đỏ nương bên cạnh học được, đều sẽ hoàn trả lại hết! Ngọn lửa văn hóa của lão Vu gia bọn họ, sẽ sinh sôi không ngừng!
Hôm nay, Giảo Giảo bỗng nhiên đã thông suốt, nàng bỗng nhiên hiểu rõ Thụy Tử vì cái gì lại liều mạng dạy nàng học cho giỏi đến thế.
Bởi vì không đọc sách, có khả năng sẽ biến thành cái dạng người như Liễu Tịch Mai.
Người khác mắng nàng, nàng đều nghe không hiểu.
Thụy Tử cùng Tô Triết hai người có tri thức tương đối xuất sắc, cũng không phải mọt sách theo như ấn tượng cứng nhắc.
Những người làm công tác văn hóa, nội tâm thế giới, so với người bình thường nghĩ còn phong phú hơn, chỉ là phần lớn thời điểm, bọn họ đều ở trong thế giới của riêng mình, lười tranh luận với người ở những chiều không gian thấp, bởi vì nó chẳng có chút ý nghĩa nào.
Vu Kính Đình là sự tồn tại phá vỡ chiều không gian đó, trên người hắn có một kiểu đặc biệt mà Giảo Giảo hiện tại còn chưa nói được nó là cái gì, có thể xuyên qua giữa các chiều không gian.
Ngoài Liễu Tịch Mai, mọi người đều đang cười, Vu Kính Đình liếc mắt nhìn Tô Triết, bĩu môi.
"Ngươi còn cười được? Thật cho rằng cưới con mặt xệ rồi mình cũng biến thành mặt xệ sao? Đừng nghĩ nữa, ngươi là người, cho dù là có chút khập khiễng bị ngã sấp xuống, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lát, đó cũng là người, là người thì phải đứng lên, đừng trà trộn cùng với chó, cho dù ngươi có bị chó cắn một cái, cũng không bị lây bệnh dại của nó."
Câu này thoạt nghe như mắng Tô Triết, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, lại không phải như vậy.
Tô Triết bị hắn nói mà thu lại nụ cười, kinh ngạc nhìn về phía Vu Kính Đình.
Nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lát . . . Đứng lên.
Những lời này, được Vu Kính Đình nói ra bằng phương thức trực tiếp nhất, không có kỳ thị, không có châm chọc, lại càng không có đạo lý lớn cùng sự quan tâm giả tạo.
Cứ như thể chỉ là trần thuật một chuyện đơn giản nhất, cùng ăn cơm uống nước ngủ đều là bản năng.
Giảo Giảo không biết những ám lưu giữa hai người, nha đầu nhỏ có thể đọc hiểu những câu từ trong sách, nhưng vẫn chưa đạt tới sự lão luyện hiểu chuyện đối nhân xử thế, vô thức nhìn về phía Thụy Tử, trong lòng Giảo Giảo cô luôn là học thần.
"Học hỏi ông anh trai ngươi một chút, cái người này, dù có nghìn vạn điều không ra gì, vẫn có ba ưu điểm, chân thành, chân thành, vẫn là mẹ nó chân thành!"
"! ! !" Giảo Giảo há hốc mồm, em dâu nàng, cũng biết nói tục! !
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận