Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 737: You complete me (length: 8128)

Tuệ Tử nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Hôm qua xe ba gác dừng lại, là vì Tiểu Bàn phát hiện đinh gây nổ bánh xe ở bên đường.
Nếu không phải đã sớm để ý đến nàng, bám theo một đoạn, sao có thể phát hiện ra chuyện này?
“Nếu không phải ngươi lấy ra cái đồ chơi quỷ quái kia, bây giờ ta đã ngủ với ngươi rồi.” Tên tình nghi đưa lưỡi liếm môi, nhìn Tuệ Tử với ánh mắt không thiện ý.
“Hai cô nương kia cũng là ngươi giết?” Tuệ Tử hỏi ra câu hỏi then chốt theo hiệu lệnh của cảnh sát.
“Không sai, nếu không phải ngươi dùng cái đồ chơi quỷ kia phun vào ta, bây giờ ngươi đã giống các nàng rồi. Ngươi biết ta sẽ đối xử với ngươi thế nào không? Ta sẽ trước tiên cưỡng bức ngươi sau đó bóp cổ cho chết, rồi cắt bộ phận quyến rũ của ngươi— a!” Vu Kính Đình định xông lên cho hắn mấy cước nhưng không có cơ hội.
Tuệ Tử lấy từ trong túi ra bình xịt hơi cay, xịt thẳng vào mắt tên tình nghi.
“Đồ chơi quỷ quái… ngươi nói là cái này sao, bình xịt hơi cay, phòng chính là những tên ác nhân như ngươi.” Tên tình nghi đau đớn kêu la, trên mặt còn vết thương do Vu Kính Đình đánh, vết thương gặp phải nước ớt thì còn gì toan sảng hơn.
“Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi cơ hội sao? Hay ngươi cho rằng ngươi có thể xem thường cảnh sát chúng ta, cảm thấy mình luôn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật?” Tuệ Tử vừa nói vừa xịt, đến cảnh sát đứng bên cạnh cũng phải tròn mắt nhìn.
Cô nương này sao có thể dùng giọng nói dịu dàng mà làm những hành động mạnh bạo như vậy?
Sau khi xịt xong, Tuệ Tử bình tĩnh cất bình xịt vào túi, cười với mọi người một tiếng.
“Hắn khiêu khích trước, tôi chỉ là tự vệ chính đáng, tôi khiêm tốn tiếp nhận phê bình và dạy bảo của mọi người.” Lời hay đều để cô nói hết, người ta còn có thể nói gì nữa?
Tên kia bị Tuệ Tử xịt cho nằm xuống vẫn cứ lầm bầm, Vu Kính Đình thừa cơ xông lên bổ thêm cho hắn mấy cước.
Lần này đến, ngoài hỗ trợ phá án, thu hoạch lớn nhất là hai vợ chồng mỗi người đều đánh cho kẻ xấu một trận.
Nếu như xác định tên này chính là hung phạm, cục sẽ còn thưởng cho vợ chồng Vu Kính Đình một khoản tiền, vì vụ án quá mức nghiêm trọng, cho nên tiền thưởng là năm ngàn tệ.
Số tiền này ở thời đó có thể coi là một khoản lớn.
Nhưng với vợ chồng Tuệ Tử, số tiền này không quan trọng bằng sự an toàn của Tuệ Tử.
“Đánh thế vẫn còn nhẹ, loại người này phải phế hắn đi.” Vu Kính Đình sau khi ra ngoài vẫn còn hậm hực.
Tuệ Tử nắm lấy tay hắn xoa nhẹ.
“Đồ ngốc. Hắn bị trừng phạt thích đáng rồi, nhưng vết thương của anh làm em đau lòng đấy.” Một câu “em đau lòng đấy”, liền dập tắt nửa phần lửa giận của Vu Kính Đình.
“Mẹ kiếp, nói cứ như thể mỗi mình em chịu ấm ức, anh thì không khó chịu vậy.” “Sẽ có pháp luật trừng phạt hắn.” Tuệ Tử nghĩ tới luật pháp bây giờ còn chưa hoàn chỉnh, người có bệnh tâm thần cũng phải chịu trách nhiệm hình sự, hành động vô ý của nàng và Vu Kính Đình, có thể giúp trần gian diệt trừ một mối họa lớn, trong lòng mới thấy an ủi phần nào.
“Về hỏi Lưu Thiến xem mộ của nữ sinh bị hại ở đâu, có thời gian ta sẽ qua đốt ít giấy, nói cho cô ấy biết kẻ xấu đã bị bắt.” “Chẳng phải cô không tin quỷ thần sao?” “Là không tin, tôi tin chính nghĩa.” Vụ việc này Tuệ Tử vốn muốn xử lý âm thầm, nhưng cảnh sát lại đưa tiền thưởng và cờ thưởng đến sân trượt patin —— Vu Kính Đình tiện tay để lại địa chỉ ở đó.
Tất cả những ai đến trượt patin đều biết, vợ chồng ông chủ trẻ tuổi của sân patin đã liên thủ bắt được hung thủ vụ án liên hoàn.
Thế là danh tiếng của sân trượt càng vang xa, rất nhiều người kéo đến, mua vé vào cửa chỉ để nhìn mặt ông chủ và bà chủ vừa soái vừa xinh đẹp, bắt được hung phạm vụ án liên hoàn là người thế nào.
Vu Kính Đình không chịu nổi sự quấy rầy đó, giao sân trượt cho thuộc hạ, mình thì trốn về nhà cho yên tĩnh.
Tuệ Tử ôm sổ sách cười không ngậm được miệng, cứ luôn miệng nói phát tài rồi.
“Ba ơi, mẹ cười kỳ lạ quá.” Lạc Lạc chạy đến mách tội với Vu Kính Đình.
Bây giờ trong phòng ngoài tiếng bàn tính lách cách của Tuệ Tử ra, còn có tiếng cười hi hi của nàng.
Vu Kính Đình mặc áo ba lỗ quần đùi, gặm dưa hấu, không để ý nói: “Đó là tỳ hưu chuyển thế coi tiền như mạng (*người coi trọng đồng tiền) —- ây, khuê nữ, hay là ba vẽ cho con một con tỳ hưu không có con ngươi đi?” Đang lấy giấy bút chuẩn bị vẽ, con gái đã biến đâu mất.
Chỉ nghe trong phòng truyền đến giọng con gái ồm ồm: “Mẹ ơi, ba nói mẹ không có con ngươi.” “???” Con bé này chuyên đi nói xấu người khác, còn truyền lại tin bịa đặt như vậy?
Tuệ Tử cầm bàn tính bước ra, vung vẩy bàn tính lên xuống với anh.
“Anh đừng chạy! Đứng lại!” “Con bé nói láo, lời tôi đâu có như vậy!” Vu Kính Đình vừa chạy vừa giải thích, Tuệ Tử nhào đến từ phía sau.
Hai chân quấn lấy eo anh, tay ôm cổ anh, cắn lên vai anh một cái.
“Á —— bà xã em hăng hái lắm nhỉ?! Mau buông lão tử ra!” “Khụ khụ!” Phàn Tịch đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tuệ Tử vừa một giây trước còn bám trên người Vu Kính Đình, một giây sau đã nhảy xuống, tao nhã vẫy vẫy tay.
“Đến rồi à, vào nhà ngồi chơi.” “Có phải tôi đến không đúng lúc?” Phàn Tịch cố nín cười, không ngờ Tuệ Tử nhìn có vẻ thư sinh nho nhã, vậy mà lúc cắn người lại hung dữ như thế, Kính Đình ca la hét lên cũng chật vật như vậy, phì.
Thật không ngờ hình thức chung sống trong nhà của cặp đôi trẻ này là như vậy, Phàn Tịch không dừng được, lại bật cười.
“Ba mẹ tôi đều đi làm, hay là anh cứ ngồi chờ một lát?” Tuệ Tử khách khí mời.
“Không cần đâu.” Phàn Tịch đưa hộp quà trong tay lên, “Đại bá mẫu hiện tại đang mang thai, đây đều là thuốc bổ có ích cho thai phụ, đến lúc đó mọi người đưa lại cho bà ấy, tôi đến đây đặc biệt là để tìm mọi người.” Tuệ Tử nhìn về phía Vu Kính Đình, thật sự bị anh đoán trúng rồi.
Lần trước Vu Kính Đình đã nói, Phàn Tịch chắc chắn sẽ tìm anh trong mấy ngày này, quả nhiên tìm tới thật.
“Có gì cứ nói thẳng, đừng khách sáo.” Tuệ Tử mời anh vào thư phòng, bảo Vu Kính Đình ngồi nói chuyện, còn mình thì thong thả pha trà đạo.
Phàn Tịch lần đầu đến nhà Tuệ Tử, cách bài trí ở đây khiến anh có chút kinh ngạc.
Cách bài trí cứng cáp trong nhà là do Phàn Hoàng làm trước khi chuyển đến, mang đậm phong cách Trung Quốc, sau khi Tuệ Tử chuyển vào, cô sửa lại một chút phòng ngủ và thư phòng, vì đây là những nơi cô hay dùng, đều theo sở thích của cô mà làm.
“Thư phòng của cô, trang trí rất tao nhã, không nói ngoa, đây là thư phòng đẹp nhất tôi từng thấy.” Một tủ sách đầy ắp đến trần nhà, bên trong toàn là sách, kiểu tủ lớn như vậy có hai mặt tường, sách đều được sắp xếp ngay ngắn có gắn nhãn mác, tiện cho việc tìm kiếm.
Còn lại một mặt tường được thiết kế thành ô dài, để chứa giấy Tuyên viết thư pháp. Đặc biệt là một góc tủ đồ được sơn thành bảng đen, trên mặt chi chít chữ.
Trên cùng là lịch trình biểu, ghi chép những việc Tuệ Tử muốn làm trong ngày, học tập, công tác, chăm con và làm việc nhà, chi chít hết cả, tinh thần tự giác của người phụ nữ này khiến Phàn Tịch phải thở dài thán phục.
Ngoài kế hoạch làm việc hàng ngày, còn có một câu nói tiếng Anh rất hay được Tuệ Tử viết vào.
“You complete me?” Phàn Tịch đọc lên.
Mặt Tuệ Tử nóng lên, hư, cô quên mất cái thứ đồ chơi này rồi.
Hàng ngày cô đều viết lên mặt trên một danh ngôn khác nhau để tự khích lệ mình, mấy ngày này vì cứ dính lấy Vu Kính Đình cả ngày nên cô đắc ý quên hết, viết cả câu này lên.
Điều khiến cô xấu hổ nhất là, tên chồng đại học mấy năm văn hóa chỉ biết nhai đi nhai lại câu cũ ở nhà cô, vậy mà còn mặt dày viết một hàng phiên dịch tiếng Trung ở bên cạnh, cứ sợ người ta không biết đó là vợ mình đang tỏ tình với mình.
Phiên dịch thì phiên dịch đi, hắn còn vẽ hai người tí hon vào nữa chứ….Cứ, cứ thế đó.
Thấy mặt vợ mình sắp bốc khói, Vu Kính Đình đứng ra hòa giải.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận