Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 950: Ngươi yên tâm Đình ca không là làm loạn người (length: 7897)

Trần Đông bị Vu Kính Đình ném vào trong thư phòng.
Vu Kính Đình đóng cửa lại, trần nhà lõm vào một chỗ, bên trong từ từ bắn ra một giá kim loại gấp, trên đó có hai cái móc bằng cốt thép.
Trần Đông đã nhìn thấy thứ này.
Đây là?
"Ngươi muốn dùng hình với ta? ! !"
Trong nhà người bình thường, sẽ có cái đồ chơi này sao?
Vu Kính Đình thoăn thoắt treo một đầu dây thừng lên móc, vừa dùng sức, Trần Đông liền bị treo lên, hai chân cách mặt đất.
"Ban đầu là nghĩ trong nhà con cái không nghe lời, liền treo lên đánh, nhưng mà con cái nhà ta đều quá hiểu chuyện, căn bản không có cơ hội dùng."
Vu Kính Đình ngược lại là muốn dùng cái đồ chơi này cùng Tuệ Tử tìm chút cảm giác mới lạ, có điều nàng dứt khoát từ chối, còn cho hắn một cái tát.
"Ta sẽ không nói gì với ngươi đâu, ngươi đừng phí sức!" Trần Đông không tin tên này dám làm gì mình.
"Miệng còn cứng đầu ghê." Vu Kính Đình móc trong túi ra thuốc lá, thuần thục châm lên.
Phía sau hắn, trên tường là hàng chữ lớn do chính Tuệ Tử viết: Cấm hút thuốc lá trong thư phòng. Vu Kính Đình phả khói vào mặt Trần Đông, thấy hắn sặc đến ho khan liên tục, thì lộ vẻ ghét bỏ.
"Không biết hút hả? Chậc, bỏ đi."
Trần Đông nhắm mắt, hắn quyết định không hợp tác, bất kể Vu Kính Đình cái tên gây họa này làm gì, hắn cũng không đáp ứng.
"Nhóc con miệng cứng quá nhỉ. Ngươi yên tâm đi, ta không phải loại người thích lạm dụng tư hình."
Vu Kính Đình vỗ vỗ vai Trần Đông, đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gọi với Mã Đông trong sân:
"Con trai lớn, mang quả bóng sắt hoặc cái đòn sắt qua đây ~"
"Vâng!" Mã Đông chạy đến chuồng ngỗng, từ bên trong ôm con ngỗng vẫn chưa lớn.
Đây là Thiết Bính thứ hai.
Vương Thúy Hoa muốn thương xót con ngỗng già đã ở cùng mình nhiều năm, Tuệ Tử liền bắt cho bà hai con non, hiện giờ vừa lúc đến lúc không lớn không nhỏ.
Mã Đông ôm ngỗng đến trước cửa sổ, Vu Kính Đình giơ tay nhận lấy.
"Đưa ngỗng vào trong phòng, mẹ sẽ giận." Mã Đông tò mò nhìn Trần Đông đang bị treo trong thư phòng.
"Không sao đâu, mẹ con đâu có nỡ mắng ba."
"Ba, cái này treo người đau không?" Mã Đông hỏi, con trai nhỏ đều khá hứng thú với những thứ mới lạ.
"Treo không đau, con đừng có nghĩ, chỉ cần con ngoan, muốn trải nghiệm cái này cũng khó lắm, đây là đặc quyền của trẻ hư thích làm bậy, trẻ ngoan như con thì không chơi cái này."
Vu Kính Đình nháy mắt hỏi Mã Đông: "Con trai, ba hỏi con, lát nữa mẹ con mà hỏi, ngỗng từ đâu ra, con nói sao?"
"Ba bảo con mang vào nhà?"
"Không đúng, con nghĩ lại đi."
"Ách..." Mã Đông không hổ là đứa bé thông minh, chỉ một chút đã hiểu ra, thăm dò nói, "Cửa sổ mở, ngỗng tự bay vào?"
Vu Kính Đình hài lòng xoa đầu con trai, đắc ý nói: "Đấy thấy con trai ba không, đúng là thông minh, đi chơi đi."
"Con sẽ nói với Tuệ Tử, anh là trẻ hư!" Trần Đông tận mắt thấy Vu Kính Đình vô sỉ, càng cảm thấy người đàn ông này không xứng với Tuệ Tử.
Không chỉ ở nhà nghịch ngợm những đồ chơi nguy hiểm này, mà còn dạy con nói dối!
"Con còn rảnh lo chuyện người khác? Ngỗng mổ người đau lắm đó, ở nông thôn còn có chuyện trẻ con bị ngỗng mổ cụt cả đầu ngón tay đấy, ai da, lỡ một hồi, nếu nó "lỡ tay" mổ trúng con bị thương thì sao?"
Vu Kính Đình tiện tay móc trong túi ra một nắm thức ăn cho ngỗng, loại này được đặc biệt chế biến cho hai con ngỗng trong nhà, lúc mới vào nhà, hắn đã lén nhét vài nắm vào túi thăm dò.
Thiết Bính thấy thức ăn cho ngỗng thì lập tức kêu lên hưng phấn, Vu Kính Đình cho nó ăn một chút, trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Đông, kéo khóa quần Trần Đông ra, nhét thức ăn vào bên trong, rồi kéo khóa lên, ừm, kẹp rất chặt, hoàn hảo.
"Ngươi đồ khốn! ! !" Trần Đông tức giận đỏ mặt, hắn chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ đến vậy.
"Rốt cuộc con có làm phản đồ không? Khai thật mau."
"Tuệ Tử! Trần Hàm Tuệ!" Trần Đông gào lên, gọi nửa ngày, vẫn không thấy Tuệ Tử, nhưng ở trước cửa sổ lại xuất hiện thêm ba cái đầu nhỏ.
Mã Đông dẫn hai em sinh đôi, lần lượt xếp hàng từ lớn đến bé vây xem.
"Mẹ đang nhào bột trong bếp, không nghe thấy đâu." Lạc Lạc nhìn say sưa ngon lành, còn không quên hôn gió một cái với ba.
Vu Kính Đình cũng trả cho cô con gái một cái hôn gió.
"Là trẻ con, mà dám dùng hình với ta? !"
Theo Vu Kính Đình từng bước tiến lại, giọng của Trần Đông cũng dần mất đi sự bình tĩnh.
Vu Kính Đình ôm con ngỗng lớn tới, con ngỗng mổ một cái lên trán Trần Đông.
Trần Đông đau đến kêu lên một tiếng.
Hai anh em sinh đôi cùng che mắt, hé tay xem.
"Anh đưa các em ra chỗ chơi cát nhé, cái này không đẹp đâu." Mã Đông rất tự giác gánh vác trách nhiệm làm anh trai, dẫn hai em đi.
Ba Ba vốn dĩ cũng không có hứng thú với trò này, Lạc Lạc không chịu, ngồi xổm xuống đất, dựa vào cái tính Tiểu Man bướng bỉnh, giằng khỏi tay Mã Đông, con bé vẫn muốn xem!
"Anh mua pháo té cho em." Mã Đông là đứa bé có tiền thứ hai trong nhà, chỉ sau Giảo Giảo.
"Năm cái." Lạc Lạc luyến tiếc nhìn vào trong phòng, cảm thấy cảnh tượng chú oắt la hét có chút đẹp mắt nha.
"Được." Mã Đông vừa nói, vừa kéo một phần rèm cửa từ bên ngoài lại, vừa đủ che những hình ảnh trẻ em không nên xem.
Giọng của Vu Kính Đình truyền đến từ cửa sổ: "Không nói à? Vậy lần sau mổ, sẽ không biết ở chỗ nào đâu."
Lạc Lạc nghe vậy dừng chân, nghĩ xem có lẽ sẽ không nhìn thấy được nữa.
Tiếc nuối quay đầu, cô ba nhỏ đáng thương nói với Mã Đông: "Anh hai, em thấy em lỗ quá rồi"
Năm cái pháo té đổi lấy một màn kịch hay hiếm có, có vẻ không đáng cho lắm.
Nếu mà cô bé phá phách hoặc là ba ba buồn tình, cũng sẽ mua cho em, nhưng mà kịch hay đặc sắc như này, hết hôm nay thì không biết bao giờ có thể thấy lại nữa?
"Vậy anh mua thêm cho em mấy cái bóng bay được không? Ba ba cũng có." Mã Đông rất tốt với các em, luôn đáp ứng mọi yêu cầu.
Hai em sinh đôi hài lòng đến cực điểm, hết cả tiếc nuối.
Trong phòng Trần Đông thì vừa giận vừa đau, hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục quá lớn.
"Còn không nói? Lại đây, Thiết Bính, nhắm vào mục tiêu ——"
"Vu Kính Đình cái thằng khốn nạn nhà ngươi, có gan thì giết ta đi!"
"Thế không phải phạm pháp à? Ta đổ nước vào não mới bỏ cái cuộc sống hạnh phúc hiện tại để làm chuyện phạm pháp, nhưng nếu con ngỗng không cẩn thận mổ con đứt gánh tuyệt tự, thì chỉ có thể xem là tai nạn thôi."
Vu Kính Đình móc trong túi ra ba điếu thuốc, để song song trước mặt Trần Đông, rồi châm lửa.
"Lấy thuốc lá thay hương, tế con trai ngươi, cháu trai ngươi, chắt của ngươi — từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không còn cảm nhận được cảm giác làm cha nữa."
". . ." Trần Đông hận không có một cơn gió lớn nào thổi bay tên thiểu năng vạn năm không gặp này đi, đầu tên này mà bổ ra thì bên trong toàn là màu đen thôi!
Tuệ Tử với đôi tay nhỏ linh hoạt trên thớt, cán bột, vắt mì trắng béo rất nhanh đã thành sợi mì nhỏ, cho mì vào nước nóng luộc chín, dội qua nước lạnh để ráo, phi thơm nồi rồi thêm các loại gia vị, xới mì ra chan lên, một bát mì hải sâm thoạt nhìn bình thường đã làm xong.
Vu Kính Đình đi vào đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, hít sâu một hơi, ừm, đây là mùi vị của nhà.
"Nói chuyện được chứ?" Tuệ Tử hỏi.
"Ừ, Trần Đông quả thật không làm phản đồ, anh ta quả thật làm việc đó." Chỉ là động cơ, không được thuần cho lắm.
Nghĩ đến những gì Trần Đông nói, ánh mắt Vu Kính Đình nhìn Tuệ Tử dần sâu hơn.
"Sao anh nhìn em như vậy? Trên mặt em có gì à — ưm!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận