Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 157: Đặc sắc xuất hiện hảo hí liền đài (length: 7969)

Vu Kính Đình không thèm để ý sự khiêu khích của nhị đại gia, hắn vượt qua đám người, ánh mắt dừng lại trên người Tuệ Tử ở hàng ghế đầu ngoài sân.
Tuệ Tử và Vương Thúy Hoa, hai mẹ con ngồi ở hàng đầu, họ mang theo ghế từ nhà, mẹ con ngồi đó, an tĩnh chờ đợi bắt đầu.
Chỉ nhìn dáng ngồi thôi, Tuệ Tử đã nổi bật giữa một đám các cô gái và các nàng dâu trẻ.
Tư thế ngồi của nàng rất tao nhã và đúng mực, khiến người nhìn vào thấy sáng mắt.
Ai mà ngờ được rằng, người trước mắt trông có vẻ là một cô nương hiền dịu như vậy, sau lưng lại cắn người hung ác đến thế!
Vu Kính Đình nghĩ đến việc bị cắn vào mũi, trong lòng vẫn còn bốc lửa.
Hắn chỉ trêu chọc vài câu, đặt cho nàng một biệt danh, mà xem nàng ta há mồm ra tay tàn nhẫn cỡ nào!
Đã mấy ngày rồi, mà vết tích vẫn còn đây này.
Cảm nhận được ánh mắt đầy tức giận của Vu Kính Đình, Tuệ Tử vội cúi đầu, bàn tay nhỏ nhắn níu lấy ống tay áo bông của Vương Thúy Hoa.
"Nương, con sợ..."
"Đừng sợ, con trai mẹ tài giỏi, từng làm sập cả nhà vệ sinh, vận may tốt đấy."
Vương Thúy Hoa cho rằng Tuệ Tử đang lo lắng về việc sắp bốc thăm sinh tử.
Thực tế thì, Tuệ Tử hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, trong mắt nàng, việc Vu Kính Đình rút được nhất đẳng đã là chuyện ván đã đóng thuyền, dù sao cả hai cũng đã thương lượng xong rồi mà, phải không.
Nàng chỉ lo lắng, tên đàn ông nhỏ mọn kia buổi tối lại muốn cắn nàng.
Nàng cắn hắn một miếng trên mặt, hắn trả lại cắn nàng khắp người, cả trên lẫn dưới, không chỗ nào là không ngon, hu hu.
Nhị đại gia ra sức khơi dậy lòng oán hận, bóng gió ám chỉ lộ ra một chút mùi vị đắc ý của kẻ tiểu nhân.
Trong mắt hắn, việc nắm trong tay tờ giấy vay nợ lãi nặng do Vu Kính Đình viết, lại sắp được nhất đẳng ruộng đất để lên đỉnh cao nhân sinh, đây là chuyện vô cùng đáng để vênh mặt.
Vu Kính Đình vội vàng nháy mắt với Tuệ Tử, không rảnh để ý đến kẻ tiểu nhân này.
Điều này trong mắt nhị đại gia, trở thành việc Vu Kính Đình sợ hắn, dù sao trong tay hắn vẫn còn tờ phiếu nợ tự tay Vu Kính Đình viết mà.
"Thiết Căn à, chia ruộng xong thì đến nhà ta kiếm củi chẻ nhé, còn nhị đại nương của ngươi thì nhà mẹ đẻ có xưởng làm đậu phụ, mấy ngày nay con lừa bị bệnh, không có ai kéo cối xay, con qua đó giúp một chút, còn nữa—"
Nhị đại gia cậy mình hiện giờ là "chủ nợ" của Vu Kính Đình, ra sức đưa ra điều kiện.
Hiển nhiên hắn đang coi Vu Kính Đình như súc vật trong nhà để sai khiến.
Súc vật làm việc còn phải có một chút cỏ khô,
sai khiến cái kẻ "mắc nợ" Vu Kính Đình, cái gì cũng không cần.
"Đại nương ngươi mấy ngày nay cũng nói thèm thịt rừng, con làm xong chuyện của lão nhị gia thì chuẩn bị cho bọn ta chút thỏ rừng gà rừng gì đó nhé, à còn nữa, đại nương con nói, lát nữa về nhà cùng con dâu."
Đại gia ngồi bên cạnh nhị đại gia cũng lên tiếng nói.
Vu Kính Đình miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi cái yêu tinh mập mạp mê người của mình, chuyển sang đại nương sau lưng Tuệ Tử.
Đại nương xách một cái bao tải trong tay. Không,
đến nhà hắn, cầm bao tải, đây là muốn thấy cái gì là lấy cái đó sao.
Hai đại gia thấy hắn không nói lời nào, cho rằng Vu Kính Đình không vui.
Hai người liếc nhau, nhị đại gia lên tiếng:
"Người trẻ tuổi à, con làm việc như vậy không được đâu, làm người phải biết co duỗi, hiện tại con đang có chuyện cần đến chúng ta—"
Nói xong, nhích lại gần tai Vu Kính Đình, hạ giọng uy hϊế͙p͙:
"Đừng quên, trâu, con vẫn chưa mua được đâu, tờ giấy nợ còn trong túi chúng ta đấy nhé."
Hai anh em nhà họ Vu cho rằng, bây giờ bọn họ đã là chủ nợ lớn của Vu Kính Đình, đương nhiên là có vốn liếng để muốn làm gì thì làm!
Nhị đại gia tự tin nắm chắc được con ngựa hoang Vu Thiết Căn, cái cách hắn nhìn Vu Kính Đình đầy vẻ dương dương tự đắc.
Vu Kính Đình từ từ nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt sâu thẳm không bị ràng buộc, không có sự e ngại hay lấy lòng mà nhị đại gia chờ mong, hắn chỉ nhíu mũi, lùi về sau một bước, một vẻ ghê tởm nói:
"Mấy ngày rồi mà ông chưa đánh răng hả? Ai, có ai muốn đổi chỗ ngồi với ta không? Nhị đại gia không đánh răng, cái miệng hôi như cái rãnh nước ấy!"
Nhị đại gia đỏ mặt tía tai, Trần Khai Đức ngồi ở hàng sau cùng của hắn cuối cùng cũng chờ được cơ hội để nói một câu:
"Ha ha, người nhà lão Vu đúng là, không sợ làm trò cười cho thiên hạ!"
Vu Kính Đình quay người, Trần Khai Đức lập tức cúi đầu, không dám đối mặt với hắn.
Vu Kính Đình vươn tay, với tốc độ tua chậm, từ từ rút cái ghế của Trần Khai Đức đi.
Trần Khai Đức còn đang cúi đầu giả vờ làm đà điểu, trong lòng thì thầm "Hắn không thấy ta đâu", bất ngờ không kịp trở tay, ngã oạch một cái xuống đất.
"A! Mẹ nó ơi, sao bác ngã ra nông nỗi này? Không sợ người ta cười sao?" Vu Kính Đình làm ra vẻ kinh ngạc hỏi thăm, nhưng lại chẳng chân thành chút nào.
"Ha ha." Tuệ Tử xem mà thấy vui vẻ.
"Anh rút ghế của tôi!" Trần Khai Đức tức muốn hộc m.á.u, Vu Thiết Căn dùng tốc độ chậm như vậy, hắn sợ người ta nhìn không rõ à?
Quá nh.ục nhã người!
"Ai thấy? Ông thấy hay là bà thấy?" Vu Kính Đình tùy tiện chỉ hai cái.
Hai người bị hắn chỉ đến, một người thì xem trời, một người thì xem đất.
Không ai dám đắc tội tên đầu đường chợ búa cả, trừ khi nhà không muốn cái gì thì thôi.
Trần Khai Đức xách cái ghế nhỏ, trong lòng lẩm bẩm, lặng lẽ đi xuống hàng sau.
"Khai Đức, ông sợ con rể à? Sao mà tránh xa vậy?" Có người la lối.
"Ta là không muốn để cái đen đủi của hắn ám vào người ta thôi!" Câu này của Trần Khai Đức sức mạnh ngút trời, khí phách hiên ngang, tiếc rằng, chỉ là gào thét trong lòng, không ai có thể nghe thấy.
Rốt cuộc thì, mọi người cũng không ai có khả năng đọc suy nghĩ, không ai nhìn ra được cái "khí phách" giấu kín trong lòng của ông lão này.
Từ góc nhìn của Tuệ Tử, cha nàng là một kẻ hèn nhát đúng nghĩa, không đánh mà lui, chạy trốn còn rất nhanh nữa.
Tuệ Tử xoa xoa hai bàn tay nhỏ, chờ mong "màn chính" tiếp theo.
Còn chưa bắt đầu rút thăm mà đã đặc sắc như vậy, lát nữa mà thật rút thăm thì chắc sẽ là long tranh hổ đấu, diễn ra thật gay cấn đây.
Những người dân làng có mặt ở hiện trường, bất kể là những "đại biểu bốc thăm" ngồi trong sân hay những người nhà đứng xem bên ngoài sân, ai ai cũng đang cầu nguyện trong lòng để rút được vận may.
Ai nấy đều mong đợi ngày trọng đại hôm nay, có thể rút được thứ tốt, phân được đồ tốt.
Ngoại trừ Tuệ Tử.
Người khác thì thường dùng hết sức lực hướng đến việc rút được vận may tốt, nàng thì đến xem kịch vui.
Điều đáng tiếc lớn nhất là thời đại này không có điện thoại, nhà nàng cũng không có máy ảnh.
Nếu không, nàng đã tùy tiện chụp vài tấm hình rồi, biểu cảm của từng người, mỗi một khung hình đều là một bộ kịch lớn đó.
Đại gia và nhị đại gia, trong lòng đầy mưu tính, đây là kịch cung đấu.
Trần Khai Đức nhu nhược dám giận mà không dám nói, tự mình ở trong góc diễn cảnh đau khổ.
Còn Vu Kính Đình, vị anh hùng trong lòng nàng, một thân chính khí, nổi bật như hạc giữa bầy gà, vậy thì chắc chắn là phim lớn tầm cỡ sử thi rồi.
Nhận thấy Tuệ Tử đang nhìn mình, Vu Kính Đình liếc mắt đưa tình với nàng, còn tà mị cong ngón tay, tiểu nương môn, lát nữa anh cho em thấy tốc độ tay thần kỳ của anh!
Được thôi, trong bộ phim sử thi này, chắc còn có cả cảnh phim đen nữa.
Vòng rút thăm đầu tiên bắt đầu.
Rút những nông cụ nhỏ, Vu Kính Đình có vận may bình thường, rút được mấy thứ chẳng ra sao.
Đứng ở phía sau Vương Thúy Hoa, hai đại nương cùng cười ồ lên, tiếng cười vui vẻ khiến người không biết còn tưởng đây là tiếng cười của bà vợ bị chôn sống nữa.
"Thiết Căn nương à, bà không phải cứ khoe khoang con dâu là phúc tinh đấy à? Chỉ được thế thôi sao?"
"Trước béo không phải béo, sau béo đè gãy giường, đồ lớn với ruộng còn chưa chia mà?" Vương Thúy Hoa thấy con trai rút được mấy thứ đồ bỏ đi, có chút nóng ruột, nhưng trên mặt không dám biểu hiện.
Tuệ Tử thì không vội.
Nàng và Vu Kính Đình đều đã luyện tập tốt thứ tự rút ruộng rồi, trong lòng nàng nắm chắc.
Nhưng Tuệ Tử tuyệt đối không ngờ tới, lần này, Vu Kính Đình lại không nghe theo nàng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận