Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 876: Triệt để điên cuồng (length: 7906)

Tuệ Tử vò viên giấy viết hỏng thành một cục.
Rồi nàng đuổi Vu Kính Đình cùng hai đứa nhỏ ra ngoài.
Tiếp tục tập trung tinh thần viết.
Nàng đang viết tay tâm kinh, tính toán viết xong đem đến xưởng thủy tinh làm thành quạt giấy, đợi lần sau gặp Cẩm Nam, liền có thể tặng cho nàng.
Nữ hiệp Cẩm Nam áo trắng tung bay, phối hợp với một chiếc quạt như này, không gì phù hợp hơn.
Loại thư pháp này quá tốn thời gian, không được phép có chút tạp niệm nào.
Thời gian buổi chiều nàng không ra ngoài đều dùng để viết cái này.
Cũng chẳng thèm để ý đến Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình ngồi xổm dưới bệ cửa sổ, gặm hết quả lê rồi gặm củ cải trắng, Giảo Giảo hát líu lo đi ngang qua trước mặt hắn, rồi lại thụt lùi về.
"Anh, mặt bên anh, đầy vẻ cô đơn, là bị chị dâu đuổi ra ngoài sao?"
"Đồ nhóc con thì biết cái gì? ! Là đàn ông không thèm chơi với nàng ta!"
"Anh nhỏ giọng như thế làm gì? Anh lớn tiếng chút chị dâu mới nghe được chứ, a, anh đau họng? Vậy em thay anh gọi nhé, chị dâu —— ưm!"
Vu Kính Đình lấy tay bịt miệng Giảo Giảo, cảnh giác nhìn vào phòng.
Tiểu tiên nữ tiên khí mờ ảo, chuyên chú luyện chữ, không hề nghĩ ngợi gì khác.
Vu Kính Đình lúc này mới thả tay ra, chỉ vào mũi Giảo Giảo cảnh cáo:
"Gọi lung tung là ném ra ngoài cho heo ăn đấy!"
Giảo Giảo bĩu môi.
"Anh, gần đây việc làm ăn của anh không thuận lợi phải không?"
"Ừ? Sao tự dưng hỏi cái này?"
"Em thấy anh về nhà cứ lượn lờ quanh chị dâu, giống như có nhiều thời gian lắm, sợ không phải là công việc làm ăn muốn đóng cửa rồi chứ? Anh ơi, xin anh nhất định phải tỉnh táo, kiên cường lên!"
"Hôm nay sao tự nhiên nói ra những lời này vậy?"
"Không có gì, chỉ là muốn nói với anh, đời người giống như đi thuyền trên biển, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, hãy xem sự thành bại của nhân sinh thoáng qua, chỉ cần làm lại từ đầu thôi mà!"
". . ." Vu Kính Đình đặt tay lên trán em gái, con bé này không bị sốt đấy chứ?
"Giảo Giảo!" Tiểu Bàn gọi ở ngoài sân.
Hắn cưỡi chiếc xe đạp mới tinh, chống chân sau.
"Tới đây!" Giảo Giảo vừa chạy ra ngoài, vừa làm điệu cố gắng lên với Vu Kính Đình, anh ơi, giữ mình cẩn thận nhé!
"Sắp ăn cơm rồi, con đi đâu đấy?" Vương Thúy Hoa đang ở ngoài sân tán gẫu với hàng xóm, thấy con gái ngồi lên xe đạp của Tiểu Bàn, vội gọi.
"Tối con không về ăn cơm đâu!"
Giọng của Giảo Giảo ngày càng xa.
Vương Thúy Hoa còn muốn gọi, Tiểu Bàn đã đạp xe thật nhanh, rất nhanh đã ra khỏi ngõ, chẳng biết đi đâu.
Vì đi cùng Tiểu Bàn nên Vương Thúy Hoa cũng khá yên tâm, Tiểu Bàn bây giờ đã lớn thành một chàng trai to lớn, cho người ta cảm giác rất an toàn.
Vu Kính Đình đứng trên bậc thềm, khoanh tay, hắn cứ cảm thấy Giảo Giảo có gì đó kỳ lạ.
Hắn tính đợi Giảo Giảo về sẽ cho cô bé "tam đường hội thẩm", dám không khai ra thì tịch thu luôn heo đất!
Tiểu Bàn đạp xe, quay đầu hỏi Giảo Giảo:
"Giảo Giảo, cô tư không biết hai đứa mình muốn đi đâu chứ?"
"Chắc chắn không thể cho cô biết được, nếu không lại lảm nhảm cho xem, anh cũng không được nói đấy!" Giảo Giảo uy hiếp.
"Tôi là "đồng bọn" của cô, tôi nói ra, mẹ tôi cũng phải băm tôi."
"Ừ, đây là bí mật của hai ta."
Hai chữ "bí mật" bị gió thổi vào trái tim thiếu niên, ngứa ngáy, lại có chút ngọt ngào.
"Vì sao cậu lại buộc một cái đệm ngồi màu hồng phấn sau ghế xe thế?" Giảo Giảo dùng tay chọc chọc cái đệm dưới thân, màu hồng nhạt, trên mặt còn đính những bông hoa trắng nhỏ.
Hắn một người to con như này, dùng cái đệm màu hồng này, trông hơi buồn cười.
"Không phải cậu thích màu hồng sao?" Hắn thấy cô vừa mới đổi cặp sách màu hồng phấn, đeo lên rất xinh.
"Ai nói với cậu tớ thích màu hồng? Ôi, cậu có thể đừng giống anh trai tớ như thế không, vừa thấy là xúc động, theo khu đặc biệt về đã làm cho tớ một cái túi xách ba lỗ màu hồng phấn, mua cho Lạc Lạc cả đôi giày nhỏ màu hồng, tớ thậm chí còn thấy anh ấy mua cho chị dâu một cái quần đùi hoa màu hồng."
Nghe nói là vì muốn tạo bất ngờ cho Tuệ Tử, đã lén mua, nhét vào trong túi xách cá nhân của Tuệ Tử.
Tuệ Tử bên kia mua đồ trang điểm cho Vương Thúy Hoa đều là mang theo bên người, về nhà lại lôi ra, lấy ra một cái khăn lụa hình vuông viền hoa màu hồng.
Giảo Giảo nghĩ đến vẻ mặt lúc đó của chị dâu, vẫn thấy buồn cười vô cùng.
"Màu hồng thì sao?" Tiểu Bàn có chút bất lực, hắn lo cô ngồi xe cộm đến đau, cố ý chạy mấy cửa hàng, rất vất vả mới tìm được vải có màu gần với cặp sách của cô nhất.
"Này, không chỉ có màu hồng, còn cả —— "
Còn hơi bóng loáng.
Giảo Giảo nuốt lời vào trong bụng.
Lời này không thể nói ra, chị dâu biết sẽ phát điên mất.
Trong nhà có một mình anh trai cô làm ra vẻ ngốc nghếch là đủ rồi.
"Cái gu thẩm mỹ của anh tớ ha ha ha ha, sao anh ấy lại cảm thấy con gái ai cũng thích màu hồng thế chứ?"
"Khụ, cái đệm xe này là mẹ tớ dùng vải thừa làm, không liên quan gì đến tớ cả." Tiểu Bàn vừa chối bay quan hệ xong, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Chiếc hộp bút chì màu hồng đang chuẩn bị đưa cho Giảo Giảo, còn chưa mở ra, cửa hàng chắc là sẽ cho đổi đi.
Trong thư phòng, Tuệ Tử duỗi người một cái.
Cuối cùng cũng đã viết xong hai chiếc quạt mang ra được.
Vu Kính Đình lảng vảng ở ngoài một lúc, thấy nàng duỗi người, "giả vờ vô tình" đi ngang qua.
"Ô? Viết thừa một chiếc à? Cũng được đấy, dù anh không cần cái đồ trang con bò này, nhưng mà đây là tấm lòng của bà xã, anh liền thu vậy."
Tuệ Tử gạt tay hắn đang nhấp nhổm.
"Thừa ra một cái là cho thầy giáo."
Vu Kính Đình xù lông.
Hắn ngồi xổm bên ngoài lâu như vậy, không phải là muốn kiếm một cái sao, đây là do vợ hắn tự tay viết đấy!
"Ai, anh đột nhiên thấy đau bụng muốn đi vệ sinh, thiếu hai tờ giấy chùi, lấy hai cái này vậy." Hắn làm bộ muốn cầm.
Dựa vào cái gì mà người nào cũng được cầm chứ! Hắn là người thân cận nhất của nàng, mà lại không có một cái nào sao? !
Ghen ghét làm hắn, hoàn! Toàn! điên! Cuồng!
"Được rồi, em viết cho anh một cái nhé, nhưng mà ông xã à, anh to —— như vậy" Tuệ Tử dùng tay so.
Vu Kính Đình lập tức chống nạnh tạo dáng, đúng, không sai, lời này vẫn có vài phần công đạo đấy.
"Đại nhân vật, dùng thư pháp vi hình lên quạt, không đủ đại khí, em viết cho anh mấy chữ lớn nhé?"
Tuy Vu Kính Đình nghi ngờ nàng là muốn lười biếng, viết chữ nhỏ quá tốn sức.
Nhưng có còn hơn không, vì thế miễn cưỡng đáp ứng.
Tuệ Tử tùy tiện rút một cái quạt ra, đổi bút, xoẹt xoẹt hai lần.
"Sắc?"
Vu Kính Đình vừa thấy chữ thứ nhất, liền có dự cảm chẳng lành.
"Sắc tâm kiên cường? ? ? !"
Vu Kính Đình giận đến vung tay định xé, Tuệ Tử cười hì hì chỉ vào hắn.
"Anh có yêu em không? Anh mà dám xé, chính là không yêu em!"
Vu Kính Đình không dám động, chỉ còn cái miệng còn cố chấp: "Em đây là ngang ngược, không thèm nói đạo lý!"
Tuệ Tử nhanh tay cầm bút vẽ một đường râu lên má hắn, vẽ xong đã định bỏ chạy.
Sao có thể chạy thoát khỏi Vu Kính Đình chứ.
Bị bắt lại, ép lên tường một trận gặm.
"Em xem anh đúng là thích ăn đòn mà!"
Tuệ Tử dùng tay đẩy hắn.
"Mẹ vẫn còn ở nhà đấy!"
"Bố đi đón bọn trẻ rồi, mẹ ở ngoài tán dóc với mấy bà lão rồi, không đến giờ nấu cơm sẽ không về đâu, chỉ cần em đừng kêu lớn tiếng quá thì sẽ không có ai đến!"
Vu Kính Đình đã sớm chọn trúng giá sách ở thư phòng, chính tay hắn đóng, biết nó chắc chắn thế nào, không dùng cơ thể văn minh một phen trên đó, chẳng phải thực có lỗi với nét chữ của nàng sao?
"đánh ra triệt để điên cuồng" mấy chữ này, dường như mang cả âm thanh vậy.
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận